Sự hi sinh “dã tràng” của vợ cho người chồng vô ơn

Sự hi sinh “dã tràng” của vợ cho người chồng vô ơn

Huyền Nga 2015-12-28 09:55
- Mọi người vẫn thường nói “gái có công thì chồng chẳng phụ”, tôi đã tin vào điều đó nên đã cố gắng lui về làm hậu phương vững chắc cho chồng yên tâm công tác, gây dựng sự nghiệp. Nhưng cái giá tôi nhận được sau vinh quang của chồng chỉ là sự phản bội, những lời thóa mạ, xúc phạm mà thôi.

Tôi đã từng là một công chức nhà nước trong ngành văn thư lưu trữ. Còn chồng là cán bộ ở cơ quan đầu ngành của tỉnh. Sau khi lấy nhau, bố mẹ chồng cho một ngôi nhà nhỏ để sinh sống. Vì địa thế thuận lợi nên vợ chồng tôi đã bàn bạc và quyết định mở quán cà phê, kinh doanh buôn bán. Ban đầu tôi thuê người làm, mình chỉ quản lý và làm những khi ngoài giờ hành chính. Nhưng về sau khi thấy có lời và kiếm ăn được, chồng tôi gợi ý để tôi nghỉ làm, ở nhà kinh doanh, buôn bán. Chẳng hiểu khi ấy vì sao tôi lại đồng ý, có lẽ vì ham kiếm tiền và luôn nghĩ “nhà chỉ một người thăng tiến quan trường là được rồi”. Tôi làm theo lời thuyết phục này của chồng và tin rằng một ngày mai khi chồng có một vị trí tương đối trong cơ quan thì kinh tế gia đình không phải lo mà bản thân tôi cũng nở mày nở mặt.

Trút bỏ bộ quần áo công sở, tôi tự tay làm tất tật mọi việc trong nhà từ lau dọn, nấu nướng, chăm con cho đến bưng bê cà phê cho khách. Không chỉ có vậy tôi còn nghĩ ra biết bao nhiêu thứ khác để có tiền lo sinh hoạt gia đình và giúp chồng học thêm bằng này, bằng nọ, quan hệ với người này người khác. Sự nỗ lực không ngừng của tôi cũng khiến tôi có một khoản thu nhập đáng kể, vừa đủ trang trải  sinh hoạt gia đình, con cái và đối ngoại phục vụ cho việc “chạy đua” chức quyền cho chồng tôi. Nghĩ lại những ngày khổ cực đó, tôi chỉ biết cười ra nước mắt. Tôi làm đủ mọi việc trong khi bán hàng rảnh rỗi từ thêu tranh thuê, làm hoa đá thuê, thậm chí dọn nhà theo giờ cho người ta… bao nhiêu vất vả, cay đắng tôi chẳng than lời nào để chồng yên tâm công tác, học hành phấn đấu.

Sự hi sinh “dã tràng” của vợ cho người chồng vô ơn

Sau 5 năm ở nhà tôi tự thấy mình trở nên già nua, quần áo xộc xệch, hiểu biết hạn hẹp dần trong khi đó dưới sự toàn tâm toàn ý của vợ, chồng tôi đã thăng chức, bảnh bao phong độ. Nhưng kể từ đó chồng tôi ngày càng hờ hững với vợ, lúc nào cũng cáu gắt, nhăn nhó. Mỗi khi tôi hỏi về chuyện gì hoặc về một ai đó anh không thèm trả lời. Tôi hỏi lại nhiều lần thì anh nhăn nhó bảo “em biết gì mà hỏi”. Những lúc đó tôi chỉ biết cúi đầu im lặng, dù có buồn nhưng tôi cũng chẳng trách anh nửa lời, chỉ nghĩ do công việc của anh mệt mỏi, căng thẳng, tôi lại không tinh ý nên mới vậy. Có lần, đồng nghiệp cấp dưới của anh mang tài liệu qua nhà cho anh rồi tiện thể vào quán ngồi chơi. Khi cậu ta hỏi, tôi làm gì, thì anh tỏ vẻ ngượng ngùng, xấu hổ lảng tránh anh ta. Những lúc thế tôi thấy tủi thân vô hạn, tôi bán cà phê chứ có làm gì xấu đâu. Tuy không thanh cao, nhàn nhã nhưng chính cái quán này đã nuôi sống cả gia đình này, suốt chừng ấy năm, tôi đâu biết đồng lương của anh ngang dọc thế nào. Sau hôm đó, về nhà tôi có nói với chồng về quan điểm của mình thì anh nói “cô nghĩ gì vậy? tôi đường đường là trưởng phòng mà vợ tôi không có nghề nghiệp đàng hoàng. Đẹp lắm hay sao mà phô ra” tôi uất nghẹn, chỉ nói lại một câu “trước khi là trưởng phòng, anh cũng là nhân viên; trước khi vợ anh bán cà phê cũng từng là công chức nhà nước” nhưng phải hứng chịu cơn giận lôi đình của anh. Anh ném cả chiếc bình hoa trên kệ tủ vào tôi vì cho rằng tôi hỗn láo, trả treo…

Không những vậy, anh bắt đầu ngại đưa tôi đi cùng trong những chuyến du lịch của cơ quan. Tôi cay đắng khi ngộ ra rằng chồng mình đã thay đổi quá nhiều, có lẽ vì tôi đã hi sinh quá mức để anh mặc nhiên nghĩ đó là điều tôi cần làm và phải làm. Trước đây, anh vui với mỗi món món quà tôi tặng; hạnh phúc kể với tôi về những chuyện ở cơ quan, rồi hỏi ý kiến tôi nên làm gì trong trường hợp đó… Nghĩ đến ngày xưa, sao tôi thấy xa vời quá vậy? có lẽ nó chỉ còn trong ký ức của tôi chứ với anh những kỷ niệm đó đã quá mờ nhạt.

Gần đây, nghe mọi người đồn thổi, chồng tôi ngoại tình với một cô nhân viên cấp dưới. Biết vậy, nên tôi thuê người theo dõi. Tôi như chết lặng, khi những lời đồn là thật. Tôi được báo địa điểm, thời gian chính xác nên đã bắt gặp họ ngay tại phòng khách sạn. Tim tôi như có ai cầm dao đâm nhiều nhát, tôi chỉ biết quỳ sụp xuống mà khóc trước hai con người vô tri đó. Người chồng mà tôi yêu thương suốt 10 năm qua chẳng còn nữa, thay vào đó là một gã đàn ông hống hách, khinh thị, bịp bợm. Nhìn thấy tôi, anh ta có phần hốt hoảng, còn cô gái trẻ kia sợ hãi và xấu hổ. Sau phút chết lặng thì chồng tôi bước ra mà quát nạt, chửi rủa đuổi tôi về. Phần vì quá thất vọng phần vì sợ làm ầm ĩ sẽ ảnh hưởng danh dự của chồng nên tôi bỏ về. Tôi đã suy nghĩ, đã khóc rất nhiều khi nhận ra những hi sinh của mình cho anh chẳng khác nào dã tràng xe cát. Trong lúc này đây, khi tôi đang ôm gối khóc, cay đắng, đau khổ thì kẻ tội đồ như anh ta vẫn đang vi vu ở một nơi nào tôi chẳng rõ.

Rồi cuối cùng anh ta cũng về nhà, chẳng nói với tôi một lời thanh minh xin lỗi. Anh ta khẳng khái nói “tình yêu của tôi với cô chẳng còn nữa, tôi chẳng còn chút cảm giác hạnh phúc, vui vẻ gì với cô. Từ nay tôi và cô sẽ làm những gì mình muốn, đừng quá phô trương và cũng đừng ngăn cản tôi”. Tôi cắn chặt môi để không khóc to thành tiếng, đến giờ tôi cũng chẳng muốn duy trì cuộc hôn nhân này khi trong tôi tình yêu cũng nguội. Tôi nói “vậy thì li hôn đi, tôi mệt mỏi lắm”. Anh ta trơ trẽn nói “không li hôn được, nó sẽ làm xấu danh tiếng, ảnh hưởng đường quan lộ của tôi”. Nghe xong tôi chỉ cười chua chát, tôi muốn hét lên với anh ta rằng: “tôi phỉ nhổ vào danh dự, công danh của anh. Anh có nhớ những thứ anh đang có là do tôi hi sinh, lam lũ mang lại cho anh không” nhưng tôi lại kìm được, tôi thấy không cần phí lời với con người đó nữa. Tôi đơn phương gửi đơn ra tòa. Cuối cùng tôi cũng giải thoát được bản thân mình, nhưng tôi phải ra đi tay trắng. Vì ngôi nhà đó là của bố mẹ chồng, tài sản trước hôn nhân. Nhưng tôi chấp nhận tất cả để giải phóng chính mình. 35 tuổi, mẹ con tôi sẵn sàng làm lại từ đầu. Tôi tin mình làm được và tôi sẽ chống mắt lên xem, con đường quan lộ của kẻ vô ơn như anh ta sẽ kéo dài, bền vững đến nhường nào. Anh ta nợ mẹ con tôi một lời xin lỗi, một lời nói cảm ơn. Nhưng tôi chẳng đòi đâu, vì anh ta sẽ phải trả những gì nợ tôi cho cuộc đời này.

Huyền Nga

(Theo Congluan)

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Hành trình LỘT XÁC ngoại mục của các Hoa Hậu Việt Nam

Đọc nhiều nhất