Phụ nữ độc lập, tự chủ là dám đứng lên từ bỏ thứ không thuộc về mình

Phụ nữ độc lập, tự chủ là dám đứng lên từ bỏ thứ không thuộc về mình

Giản Đơn 2016-07-05 17:22
- Tôi đã mất đi 3 năm thanh xuân đẹp nhất cuộc đời để yêu con trai người đàn bà ấy, và giờ, tôi sẽ buông bỏ, để không lãng phí cả cuộc đời này, chỉ để nhận lấy những nỗi đau.

Chúng tôi quen nhau trong một câu lạc bộ tiếng anh. Anh bằng tuổi tôi, chúng tôi gọi nhau là "cậu - tớ". Ngày ấy chúng tôi là sinh viên năm thứ hai đại học. Ban đầu chỉ là cùng nhóm trong một trò chơi giao lưu, sự ăn ý và vui vẻ của buổi học giúp chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Sau giờ học chúng tôi thường đi ăn cùng một vài người bạn nữa. Chẳng biết từ lúc nào, chúng tôi thường hẹn hò nhau, và quen với sự có mặt của nhau. Chúng tôi đến với nhau rất tự nhiên như thế. Sau hai tháng quen biết, chúng tôi chính thức trở thành một cặp.

Trước đó anh từng yêu một chị hơn hai tuổi, nhưng chỉ là mối tình đơn phương của riêng anh. Sau này chị ấy đi lấy chồng anh mới nói ra. Tôi cũng lần đầu tiên biết yêu, nên có thể nói hai đứa là mối tình đầu của nhau. Chúng tôi yêu nhau bằng tất cả những dại khờ, ngây thơ của tuổi mới lớn. Mặc dù đã là sinh viên nhưng hai đứa được cha mẹ bảo bọc nhiều nên so với chúng bạn, chúng tôi là những "cậu ấm cô chiêu" chẳng biết gì về sự đời.

Yêu nhau, chúng tôi thường dẫn nhau đi xem phim, đi ăn lần lượt các quán hàng ngon của Hà Nội, hôm nào mát trời lại rủ nhau ra Hồ Tây đạp vịt, đi xem sách, vào trung tâm thương mại trượt patin, cùng rủ nhau lên thư viện ôn thi... Đối với tôi mà nói, yêu anh, tôi có thêm 'chiến hữu' để cùng làm những việc mình thích. Chúng tôi hiếm khi giận nhau, vì tính anh cứ từ từ, đủng đỉnh mọi việc, lại hay chiều theo sở thích của tôi, nên tình yêu cứ êm đềm lớn dần lên theo năm tháng, chẳng có sóng gió gì như lũ bạn vẫn thường kể lể.

Vì tôi là gái Thanh Hóa, nên mẹ anh sống chết phản đối

Anh là con trai gốc Hà Nội, hiền lành, tốt bụng, biết giúp đỡ người khác và học rất giỏi. Còn tôi là con gái tỉnh lẻ lên Hà Nội thuê trọ học. Bố mẹ tôi có mỗi tôi và cậu em trai nên từ bé đã truyền vào tôi tư tưởng ra Hà Nội học xong là về quê bố mẹ xin việc gần nhà, lấy chồng gần nhà. Tôi yêu anh, sợ bố mẹ buồn nên cứ giấu mãi. Sau này thì mẹ tôi cũng biết chuyện, mẹ cũng buồn vì lo tôi lấy chồng xa sẽ vất vả, nhưng thấy tôi kể về anh, mẹ cũng đành ậm ờ, thôi thì cái duyên cái số, xa gần không quan trọng, quan trọng là anh ấy yêu thương tôi. 

Yêu nhau thấm thoát gần 3 năm. Thời điểm này chúng tôi cũng đã là sinh viên năm 4, tôi cũng trưởng thành hơn nhiều, và thường sốt ruột tự hỏi vì sao gia đình anh ở ngay đây mà không dẫn tôi về ra mắt. Tôi hỏi anh, anh vốn tính thật thà, không biết nói dối nên cứ đỏ mặt tía tai không giấu được sự khổ tâm. Rồi anh cũng đành thừa nhận, thực ra anh có kể với mẹ anh về tôi, nhưng bà tỏ ra không hài lòng, bà không thích anh lấy vợ xa. 

Tôi tủi thân khóc nhiều lắm, cứ nghĩ tôi thân con gái không nề hà việc xa gần thì thôi. Cũng biết mẹ anh nghĩ cho con trai bà nên tôi nén nỗi buồn, động viên anh thuyết phục mẹ dần dần. Rồi cũng đến một ngày, mẹ anh đồng ý cho anh dẫn tôi về ra mắt. Tôi vừa hồi hộp vừa lo, không biết phải chuẩn bị gì cho chu đáo. Dù sao mẹ anh cũng đã rất phản đối chúng tôi, nên tôi cũng cần chuẩn bị kỹ càng.

Tôi kể với mẹ việc ngày mai sẽ qua nhà anh chơi. Mẹ căn dặn tôi đủ thứ, nào là chào hỏi lễ phép, nhìn trước ngó sau, mua quà bánh tới thăm ra sao... từng li từng tí một. Đêm ấy, tôi trằn trọc rất lâu mới ngủ được.

Vì tôi là gái Thanh Hóa, nên mẹ anh sống chết phản đối

Nhưng khác xa so với tưởng tượng của tôi, gia đình họ khắc nghiệt quá sức. Anh chở tôi về vào giờ cơm chiều, cũng dặn dò mẹ anh chuẩn bị cơm nước để hai đứa tan học về qua rồi cùng ăn. Nhưng về đến sân, anh dựng xe dắt tôi vào, trong nhà điện tối om, chẳng có ai. Anh bật điện, bảo tôi vào trong và gọi mọi người.

Chừng 5 phút sau bố anh trên gác xuống, tôi chào lễ phép, ông "ừ" một tiếng lạnh lùng rồi bỏ ra ngoài, mang theo cây vợt cầu lông. Tiếp theo đến mẹ anh, bà đủng đỉnh đi từ phòng tắm ra, thấy tôi chào, bà nhìn một lượt từ trên xuống dưới, dò xét, không đáp lời tôi mà quay ra nói với anh: "Bạn con đến chơi đấy à?". Tôi đã uất nghẹn trong lòng vì thái độ vô cảm đó, cùng sự "tiếp đón" khác xa mong đợi đó, tôi chỉ muốn lập tức bỏ về. Nhưng chân không thể nhấc lên nổi. Tôi đứng chết trân như người thừa trong ngôi nhà này. 

Anh bảo tôi ngồi xuống bàn phòng khách, rồi đi vào trong nói với mẹ anh điều gì đó. Lát sau hai mẹ con họ trở ra. Bà bắt đầu "tra khảo" tôi:

- Cháu tên là gì?

- Dạ, cháu tên là Huệ ạ!

- Hai đứa quen nhau lâu chưa?

Chưa để tôi kịp trả lời, bà đã nhanh nhảu:

- Đang là sinh viên cả, lo học hành chưa xong chứ yêu đương gì giờ này, cháu nhỉ? Thôi cháu ngồi chơi, bác phải đi lên nhà có việc. Long (tên người yêu tôi) ngồi chơi với bạn, xong thì lát đi đón em giúp mẹ con nhé!

Phụ nữ độc lập, tự chủ là dám đứng lên từ bỏ thứ không thuộc về mình

Nói rồi bà đi thẳng lên nhà. Tôi biết bà không thích tôi, nhưng có cần phải đối xử với nhau theo cách quá đáng đến thế không? Dù gì tôi cũng là lá ngọc cành vàng của bố mẹ tôi. Cả đời tôi chưa bao giờ bị bẽ mặt đến nhường ấy. Tôi cứ ngồi im chịu trận, từng lời của bà như hàng ngàn mũi dao cứa sâu vào trái tim tôi. Đó không chỉ là sự xúc phạm, trên hết, tôi nhận ra mình khó lòng chung sống được với người đàn bà này. Hai hàng nước mắt cứ thế thi nhau chảy, tôi nhìn anh một cách chua xót rồi đi thẳng ra cửa. 

Tôi bước vội ra khỏi căn nhà ấy, bắt taxi bỏ mặc anh gọi tên tôi, phóng xe đuổi theo tôi. Tôi biết anh cũng đau khổ không kém, nhưng lúc này đây, trong tôi chỉ có một cảm xúc duy nhất là giận dữ. Mẹ anh thật ấu trĩ khi phản đối chúng tôi. Còn anh, nếu anh là người có tiếng nói trong gia đình thì đã chẳng để tôi phải chịu đựng đau khổ, trì chiết như vậy.

Sau này, có thời gian suy nghĩ thấu đáo hơn, tôi đã kiên quyết chia tay anh. Tôi đã mất đi 3 năm thanh xuân đẹp nhất cuộc đời để yêu con trai người đàn bà ấy, và giờ, tôi sẽ buông bỏ, để không lãng phí cả cuộc đời này, chỉ để nhận lấy những nỗi đau. Dù biết chia tay là đau khổ, nhưng có lẽ, đó sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất cho cả hai. Bởi như ai đó từng khuyên nhủ tôi, "phụ nữ độc lập, tự chủ là dám đứng lên từ bỏ thứ không thuộc về mình"!

Giản Đơn

Ảnh: Sưu tầm

Chia sẻ tâm sự, kinh nghiệm của bạn về cuộc sống tình yêu, hôn nhân và gia đình tại đây.
Xem thêm: 

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Cô đơn chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của 4 con giáp này

Đọc nhiều nhất