'Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng...'
2016-06-19 16:56
- Em sợ mỗi lúc anh vác ba lô lên đường, bỏ lại em với những giọt nước mắt sau lưng. Bao nhiêu cái ôm, bao nhiêu nụ hôn vội cũng không bao giờ là đủ cho những ngày tiếp theo xa cách...
Tin liên quan
Anh…!
Thời gian nhanh quá phải không Anh? Mới ngày nào mình còn hát chung và quay lại video để kỷ niệm tình yêu được 3 tháng, vậy mà hôm nay đã tròn 1 năm rồi...
Anh làm ở ngoại ô trung tâm Hà Nội, cách em gần 80km, cũng không hẳn là xa nhưng chẳng đủ gần để ngày nào cũng được gặp gỡ. Anh thuê trọ luôn ở gần công ty, còn em vẫn ở trên này, là cô sinh viên ngành Kế toán sống nội tâm, khép mình, ngày đi học vui đùa cùng các bạn, tối về đợi anh xong việc là cùng online để chuyện trò đến tận khuya.
Duyên số đẩy đưa cho chúng mình gặp nhau ngày đám cưới chị họ em, cũng là bạn anh, để rồi mình như hai kẻ bị say nắng, chỉ thêm một buổi đi chơi là nhận lời yêu nhau như đã hiểu nhau lắm rồi. Mọi người bảo hai đứa nhìn như hai anh em vì vẻ ngoài hao hao giống nhau, họ bảo mình có nét phu thê, những lúc ấy em chỉ cười trừ, nhưng trong lòng quả thực cũng hân hoan lắm, vì em hồn nhiên mặc định nếu có tướng phu thê sau này kiểu gì mình cũng lấy nhau cho mà xem.
Những tháng ngày tươi đẹp, em có anh bên cạnh, được sống trong tình yêu của anh, với em thật tuyệt vời và hạnh phúc biết bao. Em thích cái cảm giác tất bật chuẩn bị bữa ăn đợi anh về mỗi tối thứ 7. Cảm giác như chúng ta là một gia đình hạnh phúc lắm, em là vợ bé nhỏ của anh, đợi chồng yêu của em về ăn tối, rồi cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện rất vui vẻ… Hạnh phúc giản đơn nhưng đáng mơ ước phải không anh?
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn của một tuần dài. Em sợ mỗi chiều Chủ nhật, lúc anh vác ba lô lên đường, bỏ lại em với những giọt nước mắt sau lưng. Bao nhiêu cái ôm, bao nhiêu nụ hôn vội cũng không bao giờ là đủ cho những ngày tiếp theo xa cách... Chiếc xe lăn bánh, khuất dần mang theo cả anh của em. Để lại trong em niềm hụt hẫng đến nao lòng anh ạ.
Trở về phòng, một mình đối diện với cô đơn, một mình với những hoài niệm, nhung nhớ… Những nỗi buồn lo cũng thi nhau ập đến… Những lúc ấy, em có cảm giác giống như bị anh bỏ rơi, bị cô độc một mình giữa dòng đời tấp nập vậy. Thật không dễ chịu chút nào!
Nhưng em cũng cảm ơn những giây phút được yếu mềm vì người em yêu anh ạ, nhờ những giây phút ấy mà em biết trân trọng hơn những lúc mình bên nhau. Cũng thấy thương anh nhiều hơn. Bởi em biết anh yêu cũng háo hức về bên em mỗi cuối tuần, và còn mệt hơn em vì đi lại vất vả nữa phải không anh?
Sau này, có thể sẽ có lúc mình thấy chán nhau, không dành cho nhau những tình cảm mãnh liệt như ngày đầu. Qua thời gian, sẽ ít trao nhau những lời yêu ngọt ngào, ít khao khát nhau hơn, bởi cảm giác quen thuộc, cảm giác thuộc về… Rồi cũng bỏ qua những xã giao tế nhị khác, thay vào đó là sự thân thuộc, cũng ít lãng mạn hơn… Đó cũng là lẽ tự nhiên thôi phải không anh? Em đọc báo rồi mà!... Nhưng em không tham lam muốn giao tiếp của chúng ta lúc nào cũng như ngày mới yêu, em chỉ mong sao mình luôn ý thức được điều ấy để cùng hướng về nhau với những điều tốt đẹp nhất! Anh nhé!
Từ khi anh yêu đi làm xa, em thấy anh biết lo nghĩ nhiều hơn, mọi việc cũng trở nên thấu đáo và thông suốt hơn nhiều. Cũng tự giác tập những thói quen tốt cho sức khỏe, bỏ được thuốc lá, tinh thần tích cực chủ động và tự tin hơn trong mọi việc. Em mừng lắm, đôi lúc cười mỉm một mình vì những điều đáng yêu của anh.
Anh hệt như ông già, việc gì cũng căn dặn, tỉ mỉ nhắc nhở em: 'Hôm nay trời trở lạnh đấy, em ra đường nhớ mặc ấm', 'này em, hôm nay Hà Nội mưa, lát đi học nhớ mang theo ô em nhé', 'mệt cũng phải dậy nấu cơm, ăn no mới được đi nghỉ, không hôm nay anh cắt nói chuyện'... Chẳng bao giờ anh dành lời nói ngọt cho em, nhưng sự quan tâm thì luôn có thừa. Em biết và càng yêu anh vì những điều thiêng liêng như thế.
Yêu anh, em cũng có thêm cho mình động lực để phấn đấu cùng anh hơn nữa. Cảm ơn người yêu tuyệt vời của em đã làm gương tốt để em học tập nhé!
Anh ạ, con đường phía trước còn nhiều gian nan, tình yêu của chúng mình vẫn còn nhiều thử thách. Nhưng có anh bên cạnh, em không sợ bất kỳ điều gì cả! Vì tương lai là một trang giấy trắng nên hãy cứ yêu nhau mỗi ngày và cùng cố gắng, thật nhiều anh nhé!
Em mở hộp thủy tinh ra, viết vài dòng vào tờ giấy màu thơm mùi oải hương, ghi ngày tháng và gấp gọn cho vào hộp. Anh bảo, bao giờ chiếc hộp này không còn chỗ để nhét những kỷ niệm xa cách của chúng mình nữa, anh sẽ cưới em, mình sẽ cùng ở chung một nhà, chồng ở đâu vợ ở đấy, em không phải buồn vì nhớ anh nữa. Em tin ngày ấy sẽ đến nhanh thôi, còn bây giờ mình đều phải cố gắng làm thật tốt việc của mình để lo cho tương lai phải không anh.
Anh đã về đến nơi, em dặn anh đôi điều như thường lệ. Em bảo em không khóc, không nhớ anh đâu, anh đừng có mà tưởng bở. Nhưng hai hàng nước mắt đã kịp trào ra lăn trên má em mất rồi...
Em lại trở về thế giới riêng mình em. Khẽ bật bản nhạc quen mỗi khi nhớ anh, giọng hát da diết đầy tâm trạng như nói hộ nỗi niềm của em. Em nhắm sâu đôi mắt và để lòng mình trôi vào miền kỷ niệm. Em nhớ nụ cười của anh, nhớ ánh mắt, đôi môi và những cái ôm siết chặt... Ngày chúng mình về chung một nhà sẽ sớm thôi phải không anh...
“… Em đâu muốn đôi ta xa cách mãi.
Vắng anh ngày dài xem như không nắng mai,
Hạnh phúc ấy gửi lại quá khứ
Chia đôi vạt mưa, chia lối bước, chia nhớ thương…
Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng
Cho Em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em anh nói cười.
Ngại ngùng khi anh thì thầm sẽ mãi yêu mình em.
Mi ngoan ngày ấy vẫn ướt đẫm khi nhớ anh
Bao đêm dài thao thức ước muốn thêm một lần ta trong tay chung lối đi.
Dù là xa xôi, dù là trong mơ thôi.
Em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên..."
Em yêu của anh!
Như Quỳnh
Chia sẻ tâm sự, kinh nghiệm của bạn về cuộc sống tình yêu, hôn nhân và gia đình tại đây.
Xem thêm:
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất
Có đôi khi cũng muốn được là riêng, là duy nhất của ai đó trong đời