Kết thúc cổ tích cho người đàn ông quay về sau 22 năm đánh vợ theo nhân tình
Tin liên quan
Tôi từng có những ngày tuổi thơ sống trong êm đềm. Bố là người có chức tước ở nơi làm việc, vì vậy nhà tôi có thể nói của ngon vật lạ, không thiếu thứ gì. Nhưng sau đó, tôi bắt đầu phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau. Lúc đầu, cả hai còn cố kín tiếng, không để 2 anh em biết. Dần dần, những cuộc cãi vã càng to dần, ngay cả hàng xóm cũng biết chuyện. Mỗi lần thấy họ to tiếng, tôi lại sợ hãi trốn vào phòng, trùm kín trong chăn.
Tôi đã có tuổi thơ hạnh phúc cho đến khi bố bỏ mặc tất cả theo nhân tình.
Nhiều lần bố mẹ cãi nhau, mẹ không còn tâm trí làm cơm, lại cho anh em tôi tiền ra quán ăn phở. Từ đó, mỗi buổi chiều tôi và em gái ra hàng ăn, hàng xóm lại biết gia đình có chuyện.
Nghe người này người kia nói, tôi biết nguyên nhân là do bố tôi có vợ bé bên ngoài. Dần dần, từ người đàn ông hiền lành, vì người phụ nữ kia ông sẵn sàng đánh đập mẹ tôi. Lúc đầu chỉ là cái tát, rồi tới thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Hàng xóm ban đầu sang can ngăn, khuyên giải nhưng rồi mãi cũng không làm được gì.
Cho đến ngày tôi về nhà và chứng kiến cảnh tượng rợn người tưởng chỉ có trong phim. Khi bố tôi túm tóc mẹ đập vào tường, khiến máu loang lổ. Tôi lúc đó đã như phát điên, xông vào đánh đập ông để bảo vệ mẹ, cuối cùng bị đánh đến bất tỉnh.
Sau sự việc này, mẹ tôi đồng ý ly hôn, sau bao nhiêu tháng ngày bà cố nín nhịn vì nghĩ cho anh em tôi. Nếu ở chung mái nhà, bà sợ ông sẽ không chỉ đánh đập mẹ mà còn hành hạ chúng tôi. Sau khi ly hôn, bố tôi mang theo gần hết tài sản, bỏ đi cùng nhân tình.
Lúc ấy, việc ly hôn còn là một điều đáng chê trách, không chỉ mẹ, ngay cả khi 2 anh em tôi ra đường cũng liên tục bị người đời chỉ trỏ, dèm pha. Mẹ tôi quá đau buồn mà phát bệnh, thần kinh không còn tỉnh táo, khiến đơn vị phải cho nghỉ ốm, đồng lương chỉ còn ba cọc ba đồng.
Những đồng tiền của gia đình hết dần, mẹ ốm yếu, thần kinh không bình thường, em gái nhỏ dại, tôi tự thấy mình phải có trách nhiệm gánh vác gia đình. Vì vậy, tôi thường xuyên đi sớm về muộn, kiếm việc làm thêm. Nhưng mẹ không hiểu chuyện, còn trách mắng tôi ham chơi, không lo nghĩ cho gia đình.
Khốn khó mấy ba mẹ con tôi cũng sống được đến ngày tôi tốt nghiệp trung học. Không có cửa nào cho tôi học đại học, vì có thi đỗ cũng không có tiền, tôi cố gắng tìm việc làm để mong có cuộc sống dư giả hơn cho mẹ và em. Cũng may cơ quan nơi mẹ làm việc giúp đỡ, đặc cách cho tôi vào làm dù không có bằng đại học, nhưng vẫn bắt tôi phải thi đạt đầu vào. Tôi vượt qua kỳ thi, trở thành giáo viên thể dục của trường.
Tôi có công ăn việc làm ổn định, đồng lương tuy không nhiều nhưng so với những ngày khốn khó trước đây, cũng có thể nói là có của ăn của để. Cuộc sống cứ thế trôi qua, cũng đến tuổi phải lập gia đình. Nhưng gia cảnh khiến không một ai muốn cho tôi cưới con gái họ. Vì họ cho rằng, tôi cũng sẽ tồi tệ giống như bố mình. Người đàn ông đã bỏ gia đình bao năm qua, vẫn đủ sức gây cản trở đến hạnh phúc, cuộc sống của chúng tôi. Tôi đã đánh mất mối tình đầu của mình cũng bởi ông bố bội bạc ấy.
Mãi rồi tôi cũng được giới thiệu cho một cô gái thuộc dạng gái ế trong làng, tính khí thất thường. Nhưng tôi nghĩ rằng, mình không lấy người như vậy thì cũng không ai lấy mình. Vả lại chuyện gì cô ta làm tôi cũng có thể cho qua được, miễn cô ấy biết chăm sóc và chịu đựng được mẹ tôi.
Cuộc sống cứ thế bình bình trôi qua, không có gì vượt trội, nhưng cũng không có gì đáng chê trách. Cứ nghĩ lại những ngày tháng đau khổ trước đây, tôi tự thấy mình đã quá hạnh phúc.
Mọi chuyện đang yên ổn, bỗng từ đâu, người đã từng là bố của tôi quay lại. Ông nay trông đã già yếu, tóc bạc phơ. Ông tới xin lỗi mẹ tôi, cho biết người đàn bà kia đã lợi dụng ông, mang hết số tiền của ông theo người khác. Bao năm qua ông đã muốn quay lại nhưng không đủ can đảm để xin mọi người tha thứ. Tôi vẫn một mực muốn chối bỏ tất cả. Những tháng ngày đáng căm hận ấy, ông ta đã ở đâu? Tôi không có cha. Cha tôi đã chết từ cái ngày ấy.
Mẹ tôi phát ốm sau khi cha quay lại, liên tục khuyên nhủ tôi hãy tha thứ cho ông. Ông đã biết lỗi rồi, dù gì tôi cũng là cốt nhục tình thân. Hãy cho ông ý cơ hội quay lại.
Trong khi tôi vẫn chưa biết phải làm như thế nào, vợ tôi lại nổi cơn điên, dọa dẫm nếu đón bố về cô ta sẽ là người bỏ đi. Thật ra tôi mới là người hận ông nhất, tôi không muốn nhìn lại khuôn mặt ấy một phút một giây nào, nói chi ở trong nhà của mình. Nhưng nói ngược lại, nhìn người đàn ông vốn là cha mình tuổi già sức yếu, bước xiêu xiêu vẹo vẹo một mình, sống tạm bợ đâu đó, liệu lương tâm tôi có chấp nhận được, còn cả mẹ tôi nữa.
Khi tôi chưa quyết định thì bố tôi bất ngờ gửi thư để ngoài cửa, cho biết đáng ra không nên làm phiền chúng tôi ngay từ đầu, ông sẽ về quê sinh sống, mong tôi chăm sóc mẹ cẩn thận.
Tôi cũng không muốn nghĩ thêm gì đến chuyện này, cho tới khi người nhà ở quê gọi điện lên thông báo bố tôi đang ốm nặng ở quê. Nghe thế, tôi lo lắng, cuống cuồng về chăm sóc ông.
Sau đó, tôi tìm thuê một căn nhà nhỏ cho ông ở khu vực gần nhà tôi, tự tay sắm sửa đồ đạc trong nhà. Em gái thấy tôi đã có thái độ khác với bố không khỏi vui mừng, nhưng nó cũng mặc nhiên không muốn gặp lại bố, chỉ đề nghị góp tiền sắm sửa cho ông.
Mẹ tôi ít bệnh hơn từ khi bố quay trở lại.
Mẹ tôi bắt đầu năng qua lại thăm bố. Có những khi tôi thấy hai người ngồi trước sân, không nói năng gì. Có lần, bố ngồi lặng lẽ chải tóc cho mẹ. Lòng tôi như dịu lại. Tôi có lại cảm giác của người vừa được có bố vừa được có mẹ đã thiếu vắng bao nhiêu năm qua.
Khánh An
(Theo Congluan)
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất