Đau xé lòng ngày con thơ chào đời cũng là ngày định mệnh mất chồng
Tin liên quan
Kết hôn mới được hơn một năm, vậy mà bây giờ tôi và anh đã phải chia ly đôi ngả. Tôi biết phải làm gì khi bây giờ không còn động lực sống nữa? Nhìn đứa con thơ còn nhỏ dại không biết mình vĩnh viễn mất cha, tôi đau đớn vô cùng.
Tôi và anh yêu nhau được 2 năm thì kết hôn. Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi rất hạnh phúc dù kinh tế vợ chồng còn nhiều chật vật. Tôi ở nhà nội trợ, buôn bán nhỏ. Còn chồng tôi hàng ngày thường hay chạy xe taxi để kiếm sống.
Ngày mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, tôi cũng là một cô gái chưa biết lo lắng việc nhà. Bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy mình thật đáng trách và vô tâm.
Mẹ chồng là người chỉ dạy tôi từng chút một. Bà đã dạy tôi những công việc của người phụ nữ sau khi đã kết hôn. Khi chồng còn, tôi vẫn chưa biết san sẻ những niềm vui nỗi buồn đó với anh. Vì thế mỗi khi nghĩ lại, giờ đây tôi cảm thấy rất có lỗi.
Ngôi nhà này là nơi đã nuôi dưỡng con người tôi dù khoảng thời gian ở nhà chồng chưa nhiều. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy sống cùng với mẹ chồng và gia đình chồng là một áp lực. Vì vậy không biết bây giờ tôi có nên tiếp tục ở đây không khi chồng tôi đã không còn nữa.
Mỗi lần tôi bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh thì anh cũng chạy ra nôn thốc tháo. Ảnh minh họa.
Tôi có quá nhiều kỷ niệm ở đây, với chồng, mẹ chồng và cả gia đình thân yêu này. Mẹ chồng thấy con dâu ốm nghén thì chiều tôi hết mực. Còn chồng tôi, nói thì mọi người nghĩ tôi làm quá nhưng quãng thời gian tôi ốm nghén, anh cũng như nghén cùng vợ luôn.
Mỗi lần tôi bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh thì anh cũng chạy ra nôn thốc tháo. Rồi anh nghén đủ thứ đồ chua cho đến những món đồ từ trước đến nay anh chưa bao giờ đụng đũa. Đi khám bác sĩ mới ngớ ra là anh cũng bị ốm nghén vì thương vợ nhiều quá.
Ngày tôi đi đẻ, anh nắm chặt tay từ lúc lên xe taxi cho đến khi tôi vào phòng sinh vẫn không nỡ buông ra. Anh hôn nhẹ lên trán vợ và nói: “Cố lên, anh đứng đây đợi 2 mẹ con”. Vậy là tôi ôm cả tình yêu của anh vào phòng sinh để lấy tinh thần.
Tôi không nhớ mình đã ở đó bao lâu. Chỉ biết rằng lần cuối cùng lấy hết sức rặn thì bụng tôi nhẹ bẫng. Bác sĩ cầm tay tôi nói con tôi đã an toàn. Nhưng sau sinh tôi quá mệt nên thiếp đi lúc nào không biết.
Tôi không chắc mình đã ngủ bao lâu nhưng lúc tỉnh dậy bên cạnh tôi chỉ có mẹ đẻ. Tôi hỏi mọi người về chồng tôi đâu mà không thấy bóng dáng, bà nói rằng chồng và bố mẹ chồng tôi đang có việc gấp nên phải đi ngay. Nói xong mẹ tôi quay đi để gạt nước mắt. Sau đó bà nhìn tôi và nói trong nước mắt: “Xem con trai con đáng yêu chưa này”.
Nhìn thấy con trai, tôi hạnh phúc vô cùng. Con giống như một phiên bản thu nhỏ của bố con vậy. Tôi thắc mắc không biết chồng đã thấy con chưa, đã bế con chưa, đã nói gì khi gặp con. Tôi hỏi nhiều đến mức bà ngoại con chỉ kịp nói rằng chồng tôi bận việc từ lúc tôi vào phòng sinh nên chưa kịp gặp.
Lúc ấy tôi có chút trách anh. Việc gì mà bận hơn cả việc gặp đứa con của chúng tôi. Rồi đến ngày thứ hai, ngày thứ ba tôi ở viện vẫn không thấy chồng vào. Một vài người họ hàng nhà chồng đến hỏi thăm cũng đỏ hoe mắt khi thấy con trai tôi.
Linh cảm của một người phụ nữ, tôi chắc chắn có gì đó không lành. Dù có việc thì chồng tôi cũng không thể mấy ngày không gọi cho vợ. Trong khi tôi mới vừa sinh như thế.
Tôi hỏi thì ai cũng chấm nước mắt. Chỉ đến khi tôi đòi ra viện và về nhà, mẹ tôi mới quỳ xuống ôm lấy chân tôi: “Con ơi, mẹ xin con. Con không thể về nhà lúc này”.
Tôi gào lên trong nước mắt bắt mẹ phải nói chuyện đã xảy ra với chồng tôi. Nhưng những gì mẹ nói khiến tôi chết điếng.
Lúc tôi đang ở trong phòng sinh thì mẹ chồng nói chồng tôi về nhà lấy thêm chút đồ. Khi tôi mẹ tròn con vuông trở ra, bà mừng quá gọi điện cho chồng tôi, vừa kịp thông báo với anh tôi đã vượt cạn an toàn. Chính thời điểm chồng tôi vừa lái xe taxi vừa nghe điện thoại thì anh đã bị một chiếc xe khác đâm phải dù đang lưu thông bình thường và đúng phần đường của mình.
Tuy nhiên, do người lái chiếc xe ô tô kia bị say rượu. Vì thế, họ đã tông vào xe chồng tôi rất mạnh. Anh bị va đập đầu và mất ngay trên đường đi cấp cứu cùng người đàn ông kia. Nghe xong vụ việc, tôi choáng váng đến mức ngất lịm đi.
Tôi gào lên trong nước mắt bắt mẹ phải nói chuyện đã xảy ra với chồng tôi, nhưng những gì mẹ nói khiến tôi chết điếng. Ảnh minh họa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, ngày tôi sinh con, ngày đứa con vợ chồng tôi hằng mong chờ ra đời lại là ngày định mệnh của chồng tôi. Thậm chí chồng tôi còn chưa kịp bế con một lần, làm sao anh có thể nhắm mắt đây? Nghĩ đến chồng, tôi lại đau xé lòng.
Đáng lẽ ra bây giờ cả nhà phải vui vẻ vì có thêm thành viên mới. Nhưng không khí gia đình tôi thê lương và đau đớn vô cùng. Nhìn thấy con trai càng lớn càng giống bố, tôi lại càng thấy nhớ chồng và lòng thắt lại.
Biết là vì con phải cố gắng rắn rỏi hơn. Nhưng sao tôi thấy chông chênh quá. Cứ nghĩ về bất cứ việc gì, điều gì mà không có chồng ở bên, với tôi cuộc đời này đã chẳng có niềm vui rồi. Nếu không có đứa con này, nếu không vì bố mẹ 2 bên, thật sự tôi không thể chịu thêm một giây phút nào nữa mọi người ơi.
Thùy Linh
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất