Hạnh phúc vẫn đứng đợi sau tất cả những sai lầm tuổi trẻ

Hạnh phúc vẫn đứng đợi sau tất cả những sai lầm tuổi trẻ

Ngọc Hoa 2016-06-15 17:28
- Sau 1 tháng yêu nhau. Trong cơn say, anh và cô đã hòa làm một. Những giọt máu hồng trong cơn đau đớn của cô đã khiến anh vui lắm

Ngây thơ, trong sáng, yêu hết lòng… Tình yêu của một cô gái sinh viên năm nhất tên Trúc từ tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lên thành phố học là như thế đó.

Chỉ vỏn vẹn một tuần, cô gái đã đồng ý với lời tỏ tình chàng trai. Phải chăng đó là thứ tình yêu mà người ta hay nói đùa là  tình yêu sét đánh? Khi đã có cảm tình với một ai đó, con gái thật khó đặt nổi lý trí lên trên con tim. Những hệ lụy và những hậu quả khi yêu một người mới quen quả thật khá phiêu lưu.

Anh là bạn của cô bé làm cùng chỗ làm thêm với cô. Anh không đẹp trai và vẻ ngoài khá lạnh lùng. Nhưng chính vẻ lạnh lùng đặc biệt ấy đã cuốn hút cô, như có một sức mạnh vô hình nào đó cứ cuốn cô vào vòng xoáy của mối tình mà người ta gọi là sét đánh kia. 

Cô yêu anh bằng cả con tim của một đứa con gái mới chập chững bước khỏi gia đình, rời vòng tay của mẹ cha mang theo hành trang là những lời dặn dò của người bà: “Cháu hãy cố gắng học, học để thoát khỏi cái khổ… hãy tránh xa những cám dỗ nơi xa kia”.

Mang theo tình yêu của người bà, nhưng những ẩn ức trong quá khứ về cảnh ba mẹ đánh nhau vẫn luôn hành hạ cô gái trong những cơn mê sảng giữa đêm vắng nơi gác trọ. Chính bởi thế mà từ khi quen anh cô chỉ nghĩ đến một tình yêu đầy màu hồng, một tình yêu lãng mạn như trong những cuốn truyện ngôn tình mà cô rất thích đọc. Rồi những ngày lễ, những hôm cuối tuần có lẽ sẽ có ai đó bên cạnh nói cười vui vẻ. Đêm đến sẽ nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon từ ai đó. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến cô thấy vui lắm rồi.

Tình yêu đầu của cô gái trao hết về người con trai mới quen kia không chút hoài nghi. Cô đã ngã gục trước câu nói "làm bạn gái anh nha” của một người con trai mà cô mới quen. Chẳng có đêm lãng mạn, chẳng hoa, cũng chẳng có những món quà mà chỉ đơn giản là một tin nhắn mà thôi. Một tuần, cô gái đã thoát "kiếp FA".

Sau 1 tháng yêu nhau. Trong cơn say, anh và cô đã hòa làm một. Những giọt máu hồng trong cơn đau đớn của cô đã khiến anh vui lắm, cô cảm nhận được anh hạnh phúc bởi lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười. Bởi cô chọn và yêu cái vẻ lạnh nhạt kia của anh thì chuyện ít nhìn thấy anh cười có lẽ chẳng thể trách anh được.

“Anh à! Cưới em làm vợ khi có thể nhé anh”.

“Ừ”.

Câu trả lời quá ngắn nhưng anh nào biết trong lòng cô tự dưng dâng lên một nỗi đau vô hình, cô yêu anh nhưng anh không biết hay cố tình không biết sau cơn đau của lần đầu tiên. Chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng từ anh thôi, một ánh mắt trìu mến hay một lời nói ngọt ngào mà sao khó đến vậy.

Không gian căn phòng bé thật nhưng trong cô có một khoảng cách vô hình khá rộng giữa hai tâm hồn anh và cô. Cô đã từng nghĩ yêu chàng trai vẻ ngoài lạnh lùng thì bên trong sẽ ấm nóng lắm nhưng với anh thì lạnh lùng cả bên ngoài lẫn bên trong.

Bước ra khỏi phòng tắm, nhìn vào tấm ga trải giường nơi mà một phút trước cô đã thăng hoa, đã hạnh phúc với người cô yêu nhất nhưng giờ trong cô chỉ thấy ghê tởm chính bản thân mình mà thôi… Một tiếng sau anh ra ngoài chẳng một lời nói cả, rồi anh mang về một viên thuốc và bảo cô hãy uống đi. Cô làm theo lời anh một cách vô hồn, phải chăng anh sợ chịu trách nhiệm chăng? Nhưng tình cảm cô dành cho anh không cho phép cô nghĩ như thế mà cô chỉ biết tự an ủi mình rằng “Anh nghĩ cho mình nên anh mới hành động như thế”.

Cô bỗng thấy anh xa lạ, chính cô cũng chẳng hiểu xung quanh đang xảy ra chuyện gì nữa, cô cảm thấy bơ vơ lắm, cô cực ghét cái cảm giác này. Một tháng cô đã thành đàn bà, trong tim đang tồn tại một nỗi đau vô hình mà chẳng thể sẻ chia cùng ai. Nhưng cô nghĩ đến kỷ niệm nhỏ nhoi cô và anh đã có, cô chấp nhận tiếp tục một tình yêu với một người yêu lạnh lùng.

Những ngày sau đó, cô vẫn gặp anh, vẫn quan tâm anh hằng ngày. Anh vẫn lạnh lùng đón nhận nhưng có khác chăng đó là những đòi hỏi chuyện chăn gối mà thôi. Cô yêu anh, cô sẵn sàng chấp nhận nhưng rồi phía sau những lần "mây mưa" kia không phải là cảm giác hạnh phúc. Cô đã bật khóc, khóc thành tiếng mỗi lần không có anh bên cạnh mà anh nào hay biết.

Cô thấy sợ, sợ lắm mỗi khi cầm trên tay những viên thuốc màu trắng kia. Màu trắng của những viên thuốc khiến cô cảm thấy buồn nôn, nhưng biết phải làm thế nào khi thử tưởng tưởng tượng cô có một sinh linh nhỏ lúc này đây, chỉ còn một cách duy nhất là cố mà nuốt những ngụm nước nhạt nhẽo cho trôi đi những viên thuốc kia mà thôi.

---

"Sao mày ngu quá vậy Trúc! Có đáng hy sinh tất cả và chết vì hắn không?"- Giọng lo lắng kèm trách móc từ Thành, bạn thân của cô.

"Nhưng tao yêu hắn. Tao đã sống chung thì có ai dám lấy tao làm vợ nữa"- Những câu nói nghẹn ngào trong nước mắt tưởng như không thốt ra thành lời.

Thành ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên vai cô và an ủi: "Mày ngốc quá...Tao... Tao... Luôn ở bên cạnh, muốn che chở, muốn được bên mày lắm đó Trúc". 

Trúc sững người.

"Thành... yêu Trúc. Làm vợ Thành nhé!" - Thành tiếp lời.

Hạnh phúc vẫn đứng đợi sau tất cả những sai lầm tuổi trẻ

Không gian bệnh viện trắng toát, nồng nặc mùi thuốc. Ấy vậy mà lại trở thành nơi cầu hôn lãng mạn của chàng trai tên Thành dành cho cô nàng tên Trúc.

Những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, Trúc không đáp lại lời cầu hôn của Thành...

Và bạn biết không? Hôm nay chính là đám cưới bạc của Thành và Trúc cùng những người con thân yêu.

Thế mới thấy, vấp ngã, đứng lên và bước tiếp sau một cuộc tình đỗ vỡ, ta sẽ mạnh mẽ, sắt đá hơn, và sẽ đón nhận yêu thương về mình nếu ta chịu mở lòng.

Ngọc Hoa

Ảnh: Sưu tầm

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Cách ''ngồi không'' mà vẫn đốt cháy mỡ thừa cho những ngày ở nhà nhiều

Đọc nhiều nhất