Con đĩ! Làm bạn gái anh nhé! (P.2)
2016-04-22 19:30
- Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy. Chăn ấm, nệm êm. Chẳng hiểu là tôi về được phòng bằng cách nào. Nhưng hình như là tôi đang... lõa lồ. Tôi quay sang, thấy Thành đang nằm cạnh tôi, ngủ ngon lành.
Tin liên quan
"Cộc cộc..."
Tiếng gõ cửa vô duyên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Chẳng hỏi, cũng chẳng đợi trả lời, tôi ra mở cửa.
- Hôm nay có phải đầu tháng đâu mà đã thu tiền nhà rồi?
Thành rụt rè đưa bó hoa từ sau lưng ra:
- Tặng chị này...
Tôi nhíu mày:
- Hôm nay là ngày gì mà anh lại tặng hoa cho tôi?
- Chẳng phải ngày gì cả. Chị... chị làm bạn gái tôi nhé.
- Anh biết gì về tôi mà muốn tôi làm bạn gái anh?
- Tôi... tôi... chẳng biết gì cả.
Nói rồi, Thành dúi bó hoa vào tay tôi. Rồi anh ta đi thật nhanh. Tôi nhìn theo. Cái dáng đi lúng túng, vụng về và đầy vô duyên ấy trông đến buồn cười. Đồ ngốc! Anh biết gì về tôi mà muốn tôi làm bạn gái của anh chứ?
Kể từ hôm ấy, Thành dường như càng ngại tiếp xúc với tôi hơn. Đầu tháng, anh ta chỉ đến gõ cửa. Gõ cửa thôi, chẳng nói câu nào. Tôi cũng vậy, cũng chỉ ra mở cửa, đưa tiền, rồi đóng cửa, chẳng nói câu nào. Chúng tôi chẳng dám nhìn vào mặt nhau. Thành à, tôi thấy anh bớt vô duyên rồi đấy. Cứ như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Tốt hơn cho cả anh lẫn tôi.
Ảnh minh họa.
Một đêm, tôi uống say quá. Cũng là tại gã ép tôi uống quá chén. Tôi cố lết xác về phòng trọ. Giờ này chắc cũng phải khoảng 3, 4 giờ sáng. Đây rồi. Xóm trọ của tôi đây. Như thường lệ, tôi đi vào bằng đường cổng phụ. Nhưng tôi chẳng còn sức để mở chốt cổng. Tôi gục xuống...
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy. Chăn ấm, nệm êm. Chẳng hiểu là tôi về được phòng bằng cách nào. Nhưng hình như là tôi đang... lõa lồ. Tôi quay sang, thấy Thành đang nằm cạnh tôi, ngủ ngon lành.
Tôi hét lên.
Thành giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác.
- Anh làm gì thế này? - Tôi ngồi thu lu lại, gào lên.
Thành cũng ngồi dậy, gãi đầu gãi tai:
- Ơ... tôi... tôi xin lỗi. Tôi hứa... tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi khóc lóc:
- Sao anh lại làm thế? Anh biết gì về tôi không?
- Tôi... tôi chẳng biết gì cả.
- Tôi là đĩ đấy. Là con đĩ. Con đĩ! Anh biết không?
- Ơ... - Thành dường như đứng hình.
- Và tôi bị si-đa!
Lần này thì đúng là Thành bị đứng hình thật rồi. Phải mất đến 5 giây anh ta mới hét được lên:
- Chị... chị là... con đĩ! Đồ con đĩ!
Thành bật dậy, chạy ra khỏi phòng. Anh ta chỉ có một chiếc quần đùi trên người. Phải, anh ta chẳng kịp mặc gì cả.
Tiếng Thành vẫn văng vẳng:
- Con đĩ! Đồ con đĩ!
Đúng rồi. Tôi là con đĩ! Đồ con đĩ. Anh chửi nữa đi. Đồ ngốc! Sao anh lại làm thế chứ? Anh biết gì về tôi không?
Lọ thuốc ngủ, lẽ ra tôi đã uống hết, nhưng tôi lại vứt đi rồi. Chai dầu gió anh xức cho tôi, hết dầu rồi, nhưng tôi vẫn giữ cái chai lại. Bó hoa anh tặng tôi, nó héo khô rồi, nhưng tôi vẫn ngắt từng bông cho vào một cái hộp. Anh biết không?
Tôi thu dọn đồ đạc. Có lẽ tôi nên rời khỏi nơi này. Anh giận con đĩ này lắm đúng không? À không, phải nói là anh thù ghét tôi lắm. Tôi biết mà.
Ảnh minh họa.
Tôi tìm được phòng trọ khác. Nơi đây không yên tĩnh, vắng lặng như cái nơi vô duyên ấy. Tiếng nhạc sập xình của mấy phòng yêu văn nghệ. Tiếng vợ chồng hò hét cãi nhau. Tiếng trẻ con nô đùa ríu rít. Có anh họa sĩ ngồi ngoài hiên vẽ cô gái đang phơi quần áo. Có cô ca sĩ ôm đàn luyện thanh. Có bọn trẻ xếp hàng ngoài sân tập Vovinam... Và cũng có anh chủ hàng tháng đến thu tiền nhà.
Tôi thì vẫn vậy, vẫn an phận với cuộc sống riêng của tôi.
Đêm nay... Tôi vẫn đi làm như thường lệ. Cũng gần sáng rồi, có lẽ chẳng có ai đi tàu nhanh, tàu chậm vào giờ này nữa. Nhưng tôi vẫn đứng đấy. Tôi nghĩ đến Thành, chẳng biết 2 tháng qua, sau khi tôi chuyển đi, cuộc sống của anh như thế nào nữa. Tôi muốn gặp Thành. Gặp để biết anh giờ ra sao. Gặp để nói lời xin lỗi. Gặp để kể cho anh biết về tôi. Nhưng có lẽ tôi chẳng đủ tư cách để gặp anh.
Gần sáng rồi. Đã vậy tôi sẽ lang thang đến sáng luôn. Tôi đi, đếm từng ngọn đèn, đá từng chiếc lá. Thành ơi! Tôi nhớ anh!
Tôi đi như kẻ vô thức. Rồi chợt nhận ra mình đang đứng trước cổng xóm trọ cũ. Cái xóm trọ vô duyên ấy. Vẫn là bụi hoa giấy leo qua tường. Vẫn có một vài con mèo hốt hoảng chạy vội khi thấy người. Tôi bám tay vào song cửa sắt, nhìn vào bên trong. Phòng tôi ở kia, đóng cửa im lìm. Chẳng biết đã có ai đến ở chưa?
Một ai đó chợt vòng tay ôm tôi từ phía sau. Tôi thấy một cảm giác vừa lạ, vừa quen ùa về. Giọng Thành thì thầm vào tai tôi:
- Làm bạn gái anh nhé...
Đường Kim Hùng
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất
Đàm Vĩnh Hưng chính thức lên tiếng về ồn ào 96 tỷ tiền từ thiện