Có những ngày hẹn hò, ta bỗng dưng thấy chán…

Có những ngày hẹn hò, ta bỗng dưng thấy chán…

2015-09-12 07:02
- “Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, ngày tháng mới yêu đẹp ôi biết bao nhiêu…” lời ca cứ văng vẳng trong quán café mang hồn phố cổ, nơi hẹn hò lần đầu tiên của tôi và anh…

Khi người ta buồn phiền ở hiện tại thì mọi người có xu hướng hoài niệm về quá khứ, đơn giản thôi, tương lai luôn là thứ mơ hồ không đoán định, và hồi ức là những thứ đã qua, cuộc đời mỗi người vui buồn chẳng ít, vì thế hồi ức luôn là một miếng bánh để tôi gặm nhấm những lúc cô đơn.

Yêu anh, như bao cô gái khác, những phút ban đầu rung động run rẩy đến từng tế bào, chạy hoài không thoát khỏi nỗi nhớ, ở bên nhau rồi vẫn không thôi nhớ, xa nhau thì điện thoại liên tục, rồi thì chat đến khi điện thoại rơi khỏi tay và ngủ gục…con người ta khi yêu dù bận mấy cũng vẫn có thời gian để dành cho nhau, nhất là những phút yêu đầu.

Có những ngày hẹn hò, ta bỗng dưng thấy chán…

Những đẹp đẽ phô ra, những xấu xa đậy lại, hoặc là ta vẫn nhìn thấy điểm xấu xa ở trong người mình yêu đấy, nhưng mà ta vẫn cứ si mê, vẫn cứ nhắm mắt bỏ qua mọi tì vết như chính cách mà ta chấp nhận nó ở chính bản thân mình.

Yêu anh, những phút ban đầu tôi thường mộng mơ vẽ nên những viễn cảnh thiên đường đẹp đẽ, con gái khi yêu thật lòng thì dù bản chất có là một cô gái thực tế thì vẫn phải cúi đầu trước những hão huyền về tình ái. Thậm chí, một cô gái có vẻ ngoài lãnh đạm, lạnh lùng như tôi khi yêu lại có thể tự vấn lòng mình những câu hồ nghi rất đàn bà “liệu anh có yêu mình như mình yêu anh không nhỉ?”. Tự hỏi, chẳng tìm được câu trả lời, muốn hỏi anh nhưng cái tự tôn níu lại, thế là tôi lại tự hoang mang với chính mình…

Rồi cũng vì yêu anh mỗi ngày một nhiều lên, tôi bắt đầu có những thói xấu xuất hiện trong tâm, sự chiếm hữu, sự ích kỉ, sự nghi ngờ mỗi khi hai đứa không gặp nhau, mỗi khi anh nói anh đi công tác mấy ngày, mỗi khi anh bận chưa kịp trả lời tin nhắn...trước đó, dù bận đến mấy không lúc nào anh để tôi phải chủ động gọi điện trước, không lúc nào anh để tôi phải thiết lập một cuộc hẹn, vì chỉ cần hai đứa xong việc, tôi ra khỏi công ty là thấy anh đứng đó chờ…

Có những ngày hẹn hò, ta bỗng dưng thấy chán…

Gặp nhau, thay vì nói lời yêu thương, tôi lại cật vấn anh những câu hỏi tầm thường để thỏa mãn cái thói xấu chiếm hữu và ích kỉ của mình, cảm giác được quyền tra khảo và cho mình một vị trí độc tôn trong lòng anh khiến tôi cư xử như một kẻ mất trí. Một lần, hai lần…anh bắt đầu phản kháng…nhẹ nhàng thôi, nhưng đủ để một đứa con gái có tự trọng như tôi hiểu anh đang có cảm giác khó chịu thế nào về cách cư xử của cô với anh “em khác xưa nhiều quá…”

Khi ấy, chúng tôi hẹn hò nhau được 3 tháng. Chỉ ba tháng thôi mà tôi đã khác xưa nhiều quá ư? Hay chính bởi vì những rung động ban đầu đã qua đi, sóng lòng đã yên ả, những trần tục tầm thường hiện ra và chúng tôi đã nhìn thấy ở nhau những mặt trái mà phút yêu đầu đã  nhắm mắt cho qua?

Tôi và anh bắt đầu trò chuyện ít hơn, hẹn hò thưa dần, tôi vẫn nhớ anh nhiều, nhưng vì cái “Tôi” quá lớn, tôi mặc kệ sự vắng mặt không lý do của anh, mặc kệ những lời tình anh gửi tôi không hồi âm, mặc kệ những nhớ nhung đang giày vò, tôi muốn cố chứng minh rằng tôi có thể trở lại là một cô gái vô ưu như trước khi gặp anh.

Những ngày hẹn hò, tôi bỗng dưng thấy chán và tôi biết anh cũng vậy. “Tự khi nào ta đi bên nhau mà lạc nhau ngay trong tâm tưởng, tự khi nào ta chẳng nhìn thấy bóng mình trong mắt nhau?” tôi lại cật vấn tâm khảm mình như thế, nhưng nó cũng chẳng buồn trả lời lại tôi, chỉ có nỗi hoang mang vẫn còn nguyên trong đó như chứng minh rằng tình yêu vốn là thế đó…

Có những ngày hẹn hò, ta bỗng dưng thấy chán…

Tình yêu có thật chỉ đẹp ở phút yêu đầu hay chính là tự bản thân ta đã không biết giữ? Nếu có hơn một ngày đi bên nhau mà vẫn chán nhau thế này thì phải làm sao? Buông hay giữ?

Kết thúc buổi hẹn hò, tôi gọi điện cho anh “Mình dừng lại đi, em thấy nhạt…” anh im lặng. Tôi tắt máy, lạ kì thay, không một giọt nước mắt nào chảy xuống, có phải khi tình yêu trở nên nhạt nhẽo, bốc hơi thì cảm xúc của chúng ta sự thật là khô khốc, vô cảm đến thế?

Nhưng nếu tình yêu thực sự chỉ đẹp ở phút ban đầu rồi bỗng dưng nhạt mất, rồi lạc mất nhau khi đang ở bên và chia tay không một giọt nước mắt thì cớ gì tôi lại ngồi ở đây và hoài niệm về tất cả?

Có những ngày hẹn hò, ta bỗng dưng thấy chán…

Tôi nhận ra, bản thân tôi chưa bao giờ hết yêu anh cho dù tôi đã đi qua những ngày chán anh, những ngày hờn giận, những ngày muốn buông bỏ, nhưng sau tất cả cái còn lại trong tôi vẫn là hồi ức về anh, vẫn còn tình yêu ở đó nguyên vẹn, chẳng bị cái Tôi xấu xí làm phai nhạt đi chút nào, có chăng nó chuyển sang một trạng thái tĩnh tại sau những ồn ào, mạnh mẽ của phút mới yêu…

Ai cũng sẽ yêu, cũng sẽ từng đi qua những ồn ào run rẩy, và cả những ngày hẹn hò bỗng dưng thấy chán, bỗng dưng thấy bóng mình chẳng còn trong mắt nhau…sẽ có những tự vấn, những hồ nghi, những đau đớn, rạn vỡ của riêng mình, để rồi tự hỏi lòng nên buông hay nên giữ? Nhưng điều cuối cùng còn đọng lại sau những ngày hẹn hò bỗng dưng thấy chán ấy, sẽ mãi là những hồi ức rực rỡ về những phút mới yêu, ai rồi cũng như thế…

Châu Anh
(Theo Congluan)

 

 

 

 

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Công Vinh chỉ đích danh CEO: 'Tôi thách chị xác minh 325 tỷ'

Đọc nhiều nhất