Có ai muốn một mình mãi đâu? Nhưng có lẽ duyên vốn mỏng, người chưa đến mà thôi...

Có ai muốn một mình mãi đâu? Nhưng có lẽ duyên vốn mỏng, người chưa đến mà thôi...

2016-11-27 11:00
- Tìm một người để tạm không - cô - đơn cũng dễ dàng lắm, nhưng để tìm một người thật lòng thương em và em cũng thương họ thật nhiều đâu phải chuyện dễ dàng.

Thật lòng thì bất cứ ai trong cuộc đời này đều muốn có một bờ vai, một vòng tay cho riêng mình để mà tựa vào những lúc buồn đau, để được nhẹ lòng mà yếu đuối, để có thể nhận về cho mình một cảm giác an toàn và bình yên trước mọi bão dông trong đời. Đúng vậy không? Nhưng, đâu phải ai cũng may mắn tìm được hạnh phúc để ích kỷ cho riêng mình cơ chứ và nếu như ai cũng hưởng trọn hạnh phúc mãi mãi về sau thì thử hỏi nỗi đau biết trao cho ai?!

Có ai là muốn một mình mãi đâu? Nhưng có lẽ duyên vốn mỏng, người chưa đến mà thôi...

Thật ra không phải cứ ngồi một chỗ và ước ao là sẽ được toại nguyện, cũng không phải cứ bất chấp tin tưởng rằng mình thật lòng trao đi yêu thương thì sẽ được đáp lại. Bởi vì tình yêu là một thứ vật chất vô hình khó nắm bắt nhất, có những yêu thương sẽ được đáp lại, và cũng có những cố chấp của một gã khờ cứ đuổi theo mãi một bóng hình đã trở thành sương khói của một buổi chiều đông, mà lại vô tâm không hề nhận ra ngay bên cạnh mình vẫn luôn luôn tồn tại một ánh mắt, một nụ cười, một tình yêu lặng lẽ chẳng thể cất lời...

Em vẫn thường tự hỏi mình trong những đêm như lúc này, tại sao cuộc đời này lại bất công đến thế? Tại sao những tình yêu đẹp đẽ mà vẫn chẳng thể bên nhau bằng hai chữ mãi mãi? Tại sao con người cứ vô tình làm nhau đau đớn rồi một trong hai lại chìm đắm trong những xót xa của ký ức sắp mục nát?

Có lẽ, em sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời mình muốn, vì cuộc đời chúng ta đang sống vốn dĩ quá đỗi rối ren, phức tạp, đặc biệt là những chuyện về tình cảm. Và cũng có lẽ, nếu cuộc sống này không phức tạp như vậy, thì cuộc đời của chúng ta liệu sẽ có bao phần tư vị, anh nhỉ?

Có ai là muốn một mình mãi đâu? Nhưng có lẽ duyên vốn mỏng, người chưa đến mà thôi...

Trên những trang mạng xã hội, những trang blog tâm sự về tình yêu, không lạ gì những chủ đề đại loại là "Cô đơn vẫn thật là ổn" hay "Người yêu ư? Không nhất thiết phải cần" hoặc "Không yêu ai thật tốt, chẳng cần đắn đo ăn diện, ở nhà thoải mái sướng hơn tiên"... Một phần những câu nói đó mang tính chất động viên, những lời an ủi, khích lệ đối với những bóng hình còn đang đơn chiếc hãy lạc quan và yêu lấy chính mình trước khi một nửa đích thực xuất hiện.

Nhưng, con người luôn là những sinh vật kì lạ, luôn thể hiện ra những điều trái ngược với mong muốn của họ. Có ai muốn sống mãi mãi với cô đơn, hay san sẻ cuộc sống với hai chữ một mình mãi mãi đâu cơ chứ?!

Có ai là muốn một mình mãi đâu? Nhưng có lẽ duyên vốn mỏng, người chưa đến mà thôi...

Em ghét những ngày lễ - những ngày không dành cho những con người lạc lõng như em, thật là buồn khi phải nhìn những cặp đôi nép mình vào nhau trên những con phố, trên môi là những nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Những ngày mà bạn bè có đôi có cặp, được người yêu tặng vài ba món đồ nho nhỏ sực nức mùi thơm ngọt ngào của thứ tình yêu đẹp đẽ.

Nhìn lại bản thân, chẳng biết làm sao để an ủi được, có người hỏi sao không đi chơi, sao không ra ngoài nhiều một chút đi, chẳng biết trả lời ra sao chỉ biết kéo một nụ cười lên khuôn mặt và ậm ừ cho qua.

Tìm một người để tạm không - cô - đơn cũng dễ dàng lắm, nhưng để tìm một người thật lòng thương em và em cũng thương họ thật nhiều đâu phải chuyện dễ dàng. Một người - để - thương đâu phải như con tôm, con cá ngoài chợ mà dễ dàng chọn lựa. Phải không anh? Thật sự thì em cũng muốn có người yêu lắm chứ, nhưng có lẽ duyên vốn mỏng nên người ta chưa đến mà thôi.

Có ai là muốn một mình mãi đâu? Nhưng có lẽ duyên vốn mỏng, người chưa đến mà thôi...

Chưa tìm thấy người yêu em, nó cũng ổn đấy chứ. Em sẽ không phải san sẻ tình yêu giữa gia đình và người ấy, sẽ không phải đắn đo giữa việc lêu lổng cùng người ấy ngoài đường hay ở nhà ôm cuốn sách mới mua.

Chưa yêu ai, nên em có thể dạy cho mình cách tự lập, không chờ đợi ai phải nhắc việc này, việc kia. Tháng ngày trôi qua, bản thân em cũng đã cứng cỏi hơn với mọi chuyện xảy đến, biết cách chấp nhận mọi cú ngã và tự đứng lên khi bản thân thấy ổn.

Vật bất ly thân của em hiện tại là những trang blog, những cuốn sách thơm mùi giấy mới. Ngày ngày, em vẫn lang thang trên những trang tin tức, một vài trang mạng xã hội, kết bạn với vài người bạn chưa bao giờ gặp mặt.

Em chăm chỉ đọc nhiều bài viết về kỹ năng viết hơn, bởi đó là điều duy nhất em cảm thấy mình được là chính mình, em cũng học được thêm nhiều điều hay ho từ những kỹ năng tưởng như đơn giản ấy. Cũng ổn đấy chứ, phải không anh? Đâu phải cứ không yêu ai thì cuộc đời này sẽ buồn chán và vô vị đâu cơ chứ!

Dù cuộc sống của em không ngập tràn màu hồng giống như những người khác, nhưng em vẫn sẽ lạc quan, vẫn sẽ thêm yêu cuộc đời này và mỉm cười nhiều hơn nữa. Vì em biết người ấy cũng đang bước dần về phía em, chỉ là chưa phải ngày hôm nay.

Theo GUU

Xem thêm:

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Trịnh Sảng sống chật vật ở Mỹ, bị kiện đòi bồi thường hàng trăm tỷ đồng

Đọc nhiều nhất