Câu chuyện cảm động về ông bố xăm trổ với trái tim ấm áp
Tin liên quan
Từ ngày vợ chồng Huân và Linh dọn về đây, khu phố nhà tôi vốn im lìm, bỗng có dịp xì xầm to nhỏ. Tất cả cũng chỉ vì khuôn mặt bặm trợn hung hăng, cánh tay đầy hình xăm quằng quện của Huân. Ai nấy trong khu phố cũng trở nên lo ngại và dè dặt khi nhìn về phía căn phòng trọ của gia đình nhỏ kì lạ kia.
Người thì cứ ca thán đợt này thế nào khu cũng không nhận được khen thưởng “văn hóa” cho xem. Người thì trách sao chủ nhà nọ lại chịu cho người như thế thuê nhà.
Tôi chỉ nhớ có một hôm, nhà bà Tư, cạnh nhà Huân bị mất trộm cả tỷ bạc tiền mặt, chuyện hầu như chưa bao giờ xảy ra ở xóm yên bình này. Bà Tư cứ khăng khăng với công an rằng chỉ có thể là “tên côn đồ mình mẩy xăm trổ” cạnh nhà bà làm. Thế là dù chưa có kết quả điều tra, ai ai cũng bảo rằng chỉ có thể là Huân gây ra. Họ lấy lý do rằng, chỉ từ nhà Huân dọn đến đây mới xảy ra chuyện này, nhìn mặt Huân là đã biết người không đàng hoàng rồi.
Cứ thế mà râm ran những lời nói không hay về gia đình Huân. Mẹ tôi dạo đó còn lắp thêm một lớp cửa ngoài, trông sốt sắng hoảng sợ lắm. Nhưng dù đâu đâu trong xóm ai cũng lời ra tiếng vào, gia đình Huân một chút cũng không để tâm. Anh chồng vẫn tiếp công an bình thản, cô vợ vẫn chẳng bước một lần ra khỏi cửa. Họ chẳng hề hay biết mình được “ưu ái” thế nào trong những câu chuyện của dân xóm này.
Ảnh minh họa.
Thế rồi một hôm, tôi chạy xe đi học về, trường tôi cách khu phố cũng xa lắm, cũng phải gần một tiếng chạy xe. Khi vừa ra khỏi trường, dừng tại đèn giao thông, tôi giật mình khi nhận ra Huân đang chở vợ mình. Ai nấy xung quanh tôi khi đó đều xì xầm khi thấy Huân mặt mày hung hăng, người xăm trổ, ăn mặc lại không đàng hoàng, chở cô vợ khóc lóc như mưa sau lưng. Hai người họ như cũng chẳng màng xung quanh, Huân lớn tiếng quát vợ:
- Cái gì mà khóc?
- Ba anh không thích em mà.
- Không thích thì sao? Mày sống với tao hay với ổng?
- Giờ có bầu rồi phải làm sao? – Cô vợ lại càng khóc lớn hơn nữa
- Đẻ chứ sao? Việc gì mà khóc? Hay muốn bỏ, bỏ tao giết, nghe không?
- Nhưng mình chưa làm đám cưới nữa
- Thì đẻ đi rồi làm. Không lẽ ông già không nhận cháu? Người ta mong con còn không có, ở đó mà khóc lóc ỉ ôi cái gì?
Cô vợ vẫn khóc không dứt, chiếc nón bảo hiểm không được cài kỹ, dây tụt ra, rơi xuống đến nửa đầu cô. Đường khi ấy đông xe, chen chút nhau mà Huân cứ ngoái đầu trông chừng vợ. Hồi sau, Huân càng nhăn nhó hơn, xoay người lại dùng bàn tay đầy xăm trổ của mình chỉnh lại nón cho vợ. Vừa làm, Huân vẫn nhăn nhó nhưng giọng đã nhỏ dần:
- Có đội nón cũng không làm đàng hoàng. Mặt mày đen thui rồi lại khóc than! Nín đi, để anh nói chuyện với ổng. Đẻ rồi làm đám cưới to đùng cho cả họ nức mặt. Không sao hết, khóc lóc hại con, biết không?
Cô vợ lúc này mới dịu giọng, tay vội ôm lấy chồng. Không biết sao lúc đó, lòng tôi tự dưng lại chấn động lạ lùng. Ngoài kia có mấy ai được như Huân? Mấy ai phẳng phiu quần áo, đẹp đẽ bề ngoài kia có thể như anh chàng xăm trổ thế này? Mấy ai đủ can đảm và yêu thương người đồng hành của mình như anh. Đâu phải cứ xăm trổ, cứ mặt mày bặm trợn là xấu xa đáng sợ đâu? Chẳng có người nào đáng sợ lại cư xử đàng hoàng hơn khối người tốt ngoài kia như Huân cả. Không biết sao lúc đó, tôi tin chắc rằng người đàn ông thô lỗ bặm trợn này là một người tốt, thật sự rất tốt.
Tôi đem câu chuyện của mình nghe kể lại cho mẹ. Tất nhiên là bà không tin. Bà lại kể cho những bà nội trợ khác. Và họ cũng như thế, điều tốt đẹp tôi nhìn thấy họ lại một lần quyết không muốn nhìn thấy. Họ chỉ thấy chẳng hay ho gì chưa cưới hỏi mà lại có con cả. Tôi đã hối hận khi câu chuyện ấy lan truyền, điều hay ho tôi muốn mang đến bỗng chốc hóa thành vết nhơ của cặp vợ chồng trẻ. Đứa trẻ 17 tuổi như tôi lúc đó lại thấy có lỗi lạ lùng.
Đến một hôm, trong khu phố nhà tôi khi ấy có một nhà bị cháy. Ngọn lửa từ nhỏ bốc cao hơn và điều đáng sợ là đứa trẻ nhỏ bị kẹt trong nhà sau. Ai nấy lúc đó đều hoảng hốt làm mọi thứ có thể, cầu mong xe cứu hỏa có thể đến kịp thời. Nhưng đứa trẻ thì không thể làm gì hay đợi thêm được nữa. Người bà già nua không còn đủ sức cứu đứa cháu duy nhất, chỉ biết van xin mọi người vào giúp. Nhưng nhìn thấy lửa, thanh niên trai tráng ai cũng lo ngại. Rồi điều không ai ngờ đến xảy ra, Huân vội chạy vào trong.
Một hồi sau đó vẫn không ai thấy anh trở ra, bóng dáng Linh hoảng hốt ôm bụng bầu tìm chồng. Khi biết chồng đang trong đám cháy, Linh khóc rưng rức, nhưng vẫn không oán than gì. Xe cứu hỏa cũng đến, Huân cũng dần như không trụ nổi bước ra từ nơi tử thần kia. Những vết xăm trổ của Huân như bị che hết bởi vết thương đầy máu.
- Anh ơi, có sao không anh? Anh ơi đừng làm sao, mẹ con em sao mà sống được?
- Sao trăng gì? Đã bảo đừng có khóc nữa! Còn phải sống để làm đám cưới chứ! Về nhà nghỉ đi, tí anh về!
Nhưng Linh vẫn một mực lên xe cứu thương cùng chồng, dù chồng cau có mặt mày hung hăng ra sao. Đứa trẻ và Huân sau đó được đưa tới bệnh viện. Cả xóm trọ như chẳng tin vào mắt mình. Vài ngày sau thì cũng có thông báo của công an về việc mất trộm của bà Tư. Hóa ra, đứa cháu trai bà yêu quý đã lấy trộm tiền của bà. Bà Tư phát hiện rồi lại không dám tố giác cháu. Ai nấy khi nghe tin đều ngỡ ngàng, e ngại, ánh mắt lỗi lầm nhìn theo hướng nhà của Huân. Vì ánh mắt của họ bấy nay như được khai sáng, cuối cùng cũng đã có thể thấy được điều tốt đẹp bị che giấu...
Sau này rất lâu, tôi mới biết rõ ngọn ngành câu chuyện nhà Huân. Hóa ra Huân từng là kẻ trong “giang hồ”, cũng từng một vài lần vướng vòng lao lý. Quá khứ ấy như in hằn trên khuôn mặt anh, trên những vệt xăm không bao giờ có thể tẩy xóa được. Linh lại là trẻ mồ côi từ nhỏ nên yếu ớt và e ngại người lạ. Hai người yêu nhau nhưng ba Huân lại không chịu. Huân chuyển ra ở riêng xa nhà, đăng ký kết hôn cùng Linh. Dù chưa thể làm đám cưới rình rang, dù cứ phải nơm nớp lo sợ ba chồng sẽ đến kiếm chuyện, Linh vẫn đồng ý làm vợ của Huân.
Mỗi con người trong thế giới này cũng sẽ có một câu chuyện về đời mình như thế. Và không phải ai cũng có thể nhìn ra câu chuyện của người khác. Cũng như vẻ bề ngoài của tất thảy chúng ta chẳng thể nào nói lên hết giá trị của mình. Như chẳng ai biết một Huân xăm trổ bặm trợn lại có một trái tim ấm nồng yêu thương vợ, sẵn sàng hy sinh mình cứu một đứa trẻ nhỏ như thế. Như lòng tin vào một Huân tốt đẹp đã từng có quá khứ tối tăm cũng chẳng dễ dàng gì. Bạn sẽ không bao giờ biết được hết thảy những điều như thế.
Và đôi mắt của ta lại luôn phản bội ta khi lắm lúc chỉ biết nhìn vào những điều không hay của một người quá khác biệt ta. Mà quên mất rằng nó đã bỏ lỡ những gì thật sự quý giá đẹp đẽ. Hãy soi rọi đôi mắt của chính bản thân mình để nó có thể nhìn rõ ràng cả những điều không hay lẫn những điều đẹp đẽ. Và hãy luôn có một niềm tin mãnh liệt vào những điều tốt đẹp của con người. Niềm tin đó rồi sẽ cho ta một cuộc đời đáng sống...
Nguồn Phụ nữ sức khỏe
Xem thêm:
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất