Nếu ta gặp nhau vào lúc thanh xuân, biết đâu ta đã yêu nhau hơn!
Tin liên quan
Thuở thanh xuân, tôi đã từng vì một nụ cười mà xao xuyến, vì một cái nắm tay mà nhớ nhung, vì một nụ hôn mà lâng lâng. Tình yêu vụng dại, non nớt mà ngọt ngào, thi vị.
Cô gái mới lớn phập phồng nghĩ mãi về buổi hẹn hò đầu tiên. Chàng trai đôi mươi ngại ngùng nắm tay cô bạn cùng lớp. Tình yêu thiếu thời tựa như quả mọng mùa hè ngọt lành, thơm mát, căng tràn nhựa sống.
Khi còn trẻ tôi chẳng biết gì về yêu, bởi vậy mà tôi hồ hởi đón nhận, không sợ hãi theo đuổi người mình thương. Mỗi một trải nghiệm đều quý giá, đáng trân trọng. Tôi nâng niu từng món đồ người tặng và ghi nhớ từng đường nét khuôn mặt người thương. Tôi vì một ánh mắt mà lưu luyến cả đời.
Tôi nhớ về những lần đầu tiên tuyệt diệu nữa. Nhớ về chúng, nhớ về cảm xúc bỡ ngỡ, bồi hồi khi hôn lên môi ai đó. Nụ hôn vụng dại, ẩm ướt, mềm mịn đong đầy cả một bầu trời cảm xúc. Chuyện gì lần đầu cũng thật dễ thương và đáng nhớ biết bao.
Còn những lần sau, những nụ hôn thứ hai, thứ ba, . . . thứ n lần sẽ chẳng còn thi vị như thế. Chốn tình trường, tôi càng kinh nghiệm đầy mình lại càng cảm thấy tình cảm bớt đi một phần hấp dẫn. Như món ngon ăn mãi cũng nhàm, tình yêu chẳng còn tươi rói như thuở ban đầu.
Thanh xuân như chuyến tàu một chiều ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại. Chuyến tàu ấy mang theo nhiệt huyết, trái tim non trẻ và sự hân hoan, hồ hởi của mỗi người. Thời gian dạy tôi dày dặn, trưởng thành bằng cách lấy đi niềm tin của ta từng chút một. Những bài học đớn đau dạy ta biết cách phòng bị, bảo vệ bản thân khỏi thương tổn.
Bước qua những đổ vỡ tình trường, trái tim tôi càng lúc càng khép lại. Khi đã biết đau thương là gì, tôi cũng như nhiều người khác, không còn đủ dũng cảm để mở lòng cho một người xa lạ bước vào.
Khi mới yêu bao giờ cũng thật đẹp. Để rồi kết thúc người đi, kẻ ở, nỗi buồn không thể nguôi ngoai. Tôi cũng dại dột ngỡ tình yêu là vĩnh viễn ở bên nhau. Tôi đã ngỡ lời hứa tương lai có nhau sẽ thành hiện thực. Ấy vậy, mọi thứ cứ thế đổ vỡ, không gì có thể níu kéo.
Tôi muốn nói tôi còn yêu người tha thiết, cớ sao lại chia ly mà lời không thành câu. Người đã đi rồi, chỉ còn trái tim đớn đau ở lại. Chỉ có ai đã từng thất tình mới hiểu cảm giác đáng sợ sống không bằng chết đó. Bởi vậy những kẻ đã từng nếm trải mùi vị chia ly sẽ càng lúc càng dè dặt.
Thậm chí tôi như con chim sợ cành cong, tôi chọn cách không yêu ai cho đời an lành. Tình vì thế mà trở thành món quà xa xỉ, thành giọt nước mắt phượng hoàng hiếm hoi.
Cuộc tình muộn là thế, tôi và người ta gặp nhau vào lúc người này cũng là lúc cả hai đã hết dũng khí để yêu. Nhất là người kia, chẳng còn ngây thơ để tin vào vĩnh cửu.
Tình muộn có là cuộc tình an ổn, êm đềm, không mạo hiểm, không muốn phải trả giá. Tuy nhiên, tình yêu dù thuở 20, hay 30 vẫn sẽ là một bài toán không ai biết trước tương lai. Dù tôi và người ấy có kinh nghiệm bao nhiêu. Dù tôi và người ấy có phòng tránh cỡ nào, đã yêu coi như là tham gia vào ván bài số mệnh, chỉ có thể đánh cược trái tim để đổi lấy hạnh phúc.
Tôi vét hết yêu thương cuối cùng để yêu một người đàn ông. Nhưng anh ấy lại không thể yêu tôi. Tôi vẫn cố chấp mà yêu. Anh vẫn khăng khăng chối từ vì sợ đủ thứ, vì không muốn bị tổn thương lần thứ n. Phải chăng, điểm sai duy nhất của tôi, của anh là đã đến với nhau quá muộn.
Nếu tôi gặp anh ấy vào lúc anh 20, chắc chắn anh sẽ yêu tôi. Nếu tôi gặp anh vào lúc anh 25 chắc chắn anh vẫn sẽ yêu tôi. Chỉ đáng tiếc tôi lại gặp anh khi tuổi 30.
30 tuổi, trái tim anh đã cằn cỗi và không thể tái sinh. Anh cũng không thể chấp nhận đớn đau để một lần nữa thấy mình được hồi sinh... Có lẽ nếu chúng tôi gặp nhau vào lúc thanh xuân, biết đâu anh đã yêu tôi nhiều hơn, biết đâu chúng tôi sẽ yêu nhau hơn...
Mèo W
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất