Mỗi mùa tựu trường, lòng tôi lại cô đơn lạ kỳ khi nhớ đến mẹ
Tin liên quan
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường. Em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương…” Câu hát ấy sẽ mãi là ước mơ giản dị nhưng không bao giờ là thật của tôi.
Nhà tôi nghèo, bố nghỉ việc công an huyện, nát rượu không lo làm lụng, một mình mẹ vất vả bươn chải nuôi sáu miệng ăn. Mẹ sinh tôi ra, rồi mẹ để tôi ở nhà với chị và đi suốt, đi hoài. Dăm bữa nửa tháng mẹ lại về một ngày. Tôi rất mừng, như chó tôi vẫy đuôi bám chủ, lăng xăng đi theo mẹ cả ngày. Trưa mẹ nấu tôi ăn, mẹ dỗ ru tôi ngủ. Hai mẹ tôi nằm chung một chiếc võng giữa vườn cây xanh mát mà ngày trẻ bố tôi trồng. Lúc tôi mới 4, 5 tuổi đã biết tự dặn đi dặn lại bản thân: “Không được ngủ, không được ngủ, chiều dậy là mẹ đi mất”. Rồi, lần nào tỉnh dậy cũng vậy, tôi ngơ ngác tìm mẹ, tự trách mình và ngồi khóc rấm rức sau hè. Ngày ấy tôi nhớ mẹ nhiều lắm.
Chừng học cấp hai thì tôi hiểu ra những cơ cực của kẻ tha hương cầu thực như mẹ. Nhưng thấu hiểu không đồng nghĩa với việc yêu thương. 10 tuổi tôi đã không còn biết nhớ mẹ. Mãi cho đến sau này đi học xa nhà, tôi chưa hề một lần thấy nhớ.
Tôi học lớp một, ngày khai giảng là chị tôi đưa đến trường. Chị dặn: “Mày ráng nhớ đường rồi hôm sau tự mà đi.” Chị tôi năm đó 12 tuổi. Tôi đưa mắt ra ngoài cửa sổ lớp học dõi theo chị, thắc mắc hoài tại sao chị bỏ tôi ở cái nơi lạ lẫm ấy mà đi. Nhưng rồi tôi vẫn không khóc như các bạn khác, dù bố mẹ các bạn đang đứng ngoài sân trường chờ đợi. Tôi đã im lặng nhìn bóng chị khuất dần mà không một lần ngoái đầu nhìn lại. Ngày đầu tiên đi học của tôi tràn ngập sự hoang mang như vậy. Được vài hôm trời mưa bão, buổi chiều bố tỉnh rượu nên đạp chiếc xe cọc cạch chở tôi về. Và chặng đường sau này, hai mươi mấy năm trời, là cay đắng hay vinh quang tôi tự mình bước đi.
Tôi được thành tích học xuất sắc, là bố đi họp phụ huynh. Tôi có giải học sinh giỏi tỉnh, chỉ có bố tự hào. Tôi đậu trường chuyên, mỗi bố đi khoe khắp họ hàng làng xóm. Những ngày tôi từng bị bỏng lửa khắp bụng, không hề có kí ức về sự có mặt của mẹ. Là bố thoa thuốc và chị giặt những chiếc áo tanh hôi mủ máu. Những ngày tôi bị rạ, không nhớ mẹ đã làm gì ở đâu. Bố và chị đã thay phiên nhau canh lửa sắc thuốc bắc cho tôi uống. Ngày tôi bị tai nạn vào viện, ngày tôi bị bạn bè bắt nạt, ngày ước mơ của tôi không thành, ngày tôi thi rớt đại học, ngày tôi chia tay người yêu đầu, … Những giọt nước mắt của tôi, không hề một lần mẹ hiện diện. Cho đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc, tại sao đối với mẹ, sự tồn tại của một đứa con út trong gia đình lại nhỏ bé như chính bề ngoài của tôi vậy?
Mẹ luôn tự hào rằng mẹ đã bỏ tiền ra nuôi tôi được đi học thành tài, nên người. Nhưng mẹ đâu hề hay biết, đoạn đường đời ấy tôi đi mà không có mẹ, tôi đã cô đơn nhường nào. Mặc bố đã bên cạnh, an ủi hoặc ủng hộ bước chân tôi, thì điều ấy cũng không thể nào thay thế được sự hiện diện của mẹ. Những trận đòn của bố lúc say xỉn, chẳng có ai là người đỡ giúp. Những cơn say khiến bố đốt hoặc xé sách vở, ai là kẻ giành giật chúng đem giấu giùm? Những lần tôi trốn bố, chui bụi núp bờ, mẹ không hề ở bên che chở. Khi cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp đại học loại giỏi, tôi chỉ muốn chạy ngay về khoe bố. Bao nhiêu năm qua, dù bố có nát rượu chửi bới đánh đập như thế nào, tôi cũng quá quen với việc có bố bên cạnh những lúc quan trọng. Bởi mẹ đã bỏ tôi lại một mình như thế cho người chồng mà mẹ còn không thể sống chung.
Một mùa tựu trường nữa lại đến, tôi vẫn nhớ như in ngày khai giảng năm xưa. Lúc ấy có con bé con 6 tuổi đã phải nếm cảm giác đơn độc giữa bao đứa trẻ cùng trang lứa có mẹ kề bên.
Ny An
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất