Có người từng là cả thời thanh xuân, nay chỉ còn là một cái tên...

Có người từng là cả thời thanh xuân, nay chỉ còn là một cái tên...

2017-07-13 14:35
- Cái tên ấy, cũng giống thanh xuân, không có được, nên nó trở thành tín ngưỡng đẹp đẽ nhất trong lòng tôi.

Thanh xuân, người ta tốn không biết bao nhiêu giấy mực để viết về cái tuổi hoa niên ấy, người ta viết, viết mãi, viết hết chủ đề này tới chủ đề khác, mà không sao cạn được xúc cảm dồi dào tỏa ra từ hai chữ "thanh xuân".

Người ta viết, viết mãi, bàn đi bàn lại mãi, có khi cũng chỉ là cùng một chủ đề ấy thôi, là " tình đầu lúc thanh xuân", là " ước mơ tuổi thanh xuân", là "bạn bè khi còn đương thanh xuân", là "học tập", là "vấp ngã", là đủ những khối diện về thanh xuân. Cho dù những chủ đề ấy lặp đi lặp lại, vẫn không sao khiến người ta nhàm chán, vẫn không sao khiến người ta nguôi nhớ về thanh xuân, không sao khiến người ta ngừng viết về thanh xuân bằng những ngôn từ xinh đẹp nhất. Thanh xuân à, vì sao lại kỳ diệu đến vậy? 

Người ta bảo "thứ đã mất đi rồi luôn là thứ đẹp nhất", có phải vì thanh xuân của tôi đã trôi qua rồi, nên mỗi khi tôi ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt tôi khi nhìn một khoảng trời thanh xuân luôn đong đầy những hoài niệm và luyến tiếc đến vậy?

Tôi đã để lại "tôi" tuyệt vời nhất, tại những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất. Và tôi cũng để lại nơi thanh xuân diệu kỳ ấy, một cái tên. Một cái tên mà tôi không nỡ để nó chôn vùi cùng ký ức phủ bụi, nhưng lại không muốn đưa nó đi cùng hành trình tiếp theo của mình nữa. Cái tên ấy, dùng dằng y như những xúc cảm của tôi dành cho tuổi thanh xuân. Cái tên ấy, chính là đặt xuống không nỡ, cầm lên chẳng được. 

Cái tên ấy, xin cho tôi để lại nơi thanh xuân, để cho những ký ức đẹp đẽ nhất về thời thanh xuân chở che nó, để những năm tháng rực rỡ nhất của tôi làm bạn với nó. 

Cái tên ấy, cũng giống thanh xuân, không có được, nên nó trở thành tín ngưỡng đẹp đẽ nhất trong lòng tôi. Giờ đây hồi tưởng lại, mới chợt nhận ra, cái tên ấy đã gắn bó với tôi đến nhường vậy, cái tên ấy, thì ra đã thâm nhập sâu vào những xúc cảm của tôi thời non trẻ, và ngân lên những khúc ca tươi đẹp nhất, mà tôi chỉ muốn nghe hoài nghe mãi thôi. 

Thời thanh xuân, đã từng có một cái tên, khiến tôi nhắc đi nhắc lại trong đầu không biết bao lần. Rõ ràng chỉ là một cái tên thôi, nhưng không hiểu sao ngày đó, tôi luôn cảm thấy rằng, cho dù gọi bao nhiêu lần cũng không đủ, mỗi lần gọi cái tên ấy, lại là một xúc cảm khác nhau, có xao xuyến, có nhớ nhung, có vui vẻ, có thất vọng, có tủi hờn, có hạnh phúc.

Vì sao chỉ trong một cái tên lại chứa đựng muôn màu muôn vẻ của xúc cảm đến vậy? Vì sao, cái tên này cũng khiến người ta bối rối y như thanh xuân vậy. Ngày đó bản thân đúng là ngây ngô thật, không những lẩm nhẩm cái tên ấy cả nghìn lần trong đầu, mà còn viết cái tên ấy lên bất cứ chỗ nào có thể viết.

Ngày đó, tôi không có thói quen dán nhãn vở, có lẽ bây giờ giở quyển sách nào ra, người ta cũng sẽ tưởng đó là sách của người đó, chứ không phải của tôi. Vì tên người đó, luôn nằm ngay ngắn, xinh xắn ở một vị trí nào đó trên trang sách. 

Đã từng có một cái tên, trở thành động lực ngọt ngào nhất cho bước chân tôi trên hành trình bước tới tương lai. Có một cái tên, khi mà cái tên ấy vang lên, cả cơ thể bỗng nhiên tràn đầy năng lượng, tràn đầy sức sống, bỗng dưng muốn chạy ra ngoài ban công và hét thật to, muốn vươn mình trước gió để hòa vào với hơi thở của đời.

Nếu cuộc đời mỗi người là một đường chạy maraton, thì mỗi lần cái tên ấy chỉ vừa cất lên thôi, tôi sẽ có động lực vụt chạy thật nhanh. Cái tên ấy, rốt cuộc cũng chỉ ở lại với thanh xuân của tôi, chứ không cùng tôi đi tiếp con đường tương lai của tôi nữa. Nhưng cảm ơn, thật lòng cảm ơn cái tên ấy đã cho tôi động lực, để trở nên tốt đẹp như hôm nay. 

thanh xuân

Có một cái tên, khiến mọi lời thở than của tôi đều tan biến, nếu xúc cảm của tôi là sắc trời, thì khi cái tên ấy vang lên, là khoảnh khắc bão tố hóa cầu vồng, là khoảnh khắc tôi lại là tôi "vui vẻ, hạnh phúc".

Cái tên ấy, đối với tôi, ẩn chứa cả một câu chuyện, mà chỉ có tôi mới có thể kể được, có một câu chuyện, mà người khác chẳng thể nào biết. Câu chuyện ý nghĩa ấy, xin phép chỉ giữ cho riêng tôi thôi. 

Có lẽ người đó không bao giờ biết, rằng khi tôi gọi cái tên ấy, âm thanh của tôi lại dịu dàng đến vậy, dịu dàng hơn khi tôi gọi tên bất cứ ai. Vì sao vậy? Vì sao cái tên ấy lại có ma lực đến vậy nhỉ? Giống như khi tôi kể về thanh xuân, nhất định sẽ dùng một giọng điệu dịu dàng và thích thú hết mực. 

Có một cái tên, chiếm một vị trí chẳng thể nào thay đổi trong trái tim tôi, dù nhỏ thôi, nhưng lại khắc sâu, chẳng thể nào xóa mờ. Giống như thanh xuân trong ký ức của tôi, vĩnh viễn là một khoảng trời rất đẹp, là một lãnh địa đào nguyên không thể xâm phạm, không thể tàn phá. 

Cái tên ấy, vì sao lại giống thanh xuân như vậy nhỉ? Có lẽ vì cái tên ấy, gọi tắt là "thanh xuân". 

Theo Song An/Guu.vn

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Du lịch Quy Nhơn: Eo Gió hoang sơ và đẹp ngỡ ngàng

Đọc nhiều nhất