Bố chồng nói câu này, em uất quá đã cãi lại khiến ông hùng hổ định đánh và đuổi đi
Tin liên quan
Ngày về ra mắt nhà chồng, em vui lắm. Đi lấy chồng nhưng không phải sống chung với mẹ chồng đã đỡ đi một nỗi lo rồi. Vậy mà tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, dù mẹ chồng em không còn nhưng không ngờ em lại phải sống cùng người bố chồng xét nét không khác gì phụ nữ.
Cưới xong, vợ chồng em bàn bạc sẽ gửi lại bố chồng một khoản tiền để ông trang trải cho đám cưới. Nhưng chưa kịp mở lời, bố chồng em đã đòi vàng cưới ngay từ đêm tân hôn. Ông nói vợ chồng em còn trẻ, không biết giữ tiền. Vì thế để ông giữ hộ, bao giờ cần thì nói ông sẽ đưa cho. Lúc ấy em chưa biết tính bố chồng nên lột sạch vàng đưa hết cho ông. Bây giờ nghĩ lại mới thấy ân hận vì ngày đó nhẹ dạ quá.
Mấy tháng đầu em không va chạm nhiều với bố chồng vì cả ngày đi làm. Từ khi em mang bầu, sức khỏe kém nên em buộc phải xin nghỉ ở chỗ làm. Lúc ấy em mới hiểu cảm giác của người phụ nữ phải ở nhà và bị bố chồng coi khinh.
Nhưng chưa kịp mở lời, bố chồng em đã đòi vàng cưới ngay từ đêm tân hôn. Ảnh minh họa
Nói là yếu nhưng từ ngày nghỉ việc, em vẫn phải làm hết việc nhà. Hôm nào mệt mỏi, nằm nghỉ một lát thì bố chồng em quát chó chửi mèo nhưng thực chất là đang chửi con dâu. Thế là mệt đến mấy em cũng phải cố dậy để nấu cơm, dọn dẹp.
Những tháng sau của thai kỳ, trộm vía em ăn được nên tăng cân. Nhưng không hiểu sao em ăn nhiều mà con lại không thể hấp thụ. Mỗi lần đi siêu âm về, cầm tờ kết quả siêu âm là bố chồng em lại thở dài, nhiếc móc: “Làm mẹ cái kiểu gì mà chỉ ăn hết vào phần mình. Con thì lúc nào cũng không đạt chuẩn, mẹ thì ục ịch thế kia”.
Em sinh non ở tuần 35, lúc ấy con mới được hơn 2kg. Bố chồng em được nước lại càng chửi em nhiều hơn. Em không phải sinh mổ nhưng khâu khá nhiều mũi. Vậy mà mới được 7 ngày đã phải mặc quần áo dài để ra chợ mua thức ăn về nhà nấu.
Bố chồng em nói ông là đàn ông nên không biết chăm bà đẻ. Chồng em thì bận rộn công việc suốt ngày. Mẹ đẻ em lại ở xa nên thương con lắm cũng chẳng giúp được gì. Nhiều hôm em vừa nấu cơm vừa tất tả lên phòng trông con, nồi thịt kho cháy xém lúc nào không biết. Thế là cả ngày hôm ấy bố chồng lại chửi em.
Đáng lẽ trước kia dù sức khỏe yếu em cũng phải sống chết đi làm. Dù không được nhiều tiền nhưng ít nhất có đồng lương. Bây giờ em chưa đi xin việc được, chỉ ở nhà trông con nên suốt ngày phải nghe bố chồng chửi rủa.
Đi chợ muốn ăn thứ gì cũng không được thoải mái theo ý em vì mỗi lần đi chợ là phải ngửa tay xin tiền bố chồng. Thẻ tiền lương của chồng em bố chồng vẫn giữ từ trước, đến khi vợ chồng em cưới ông cũng nhất quyết không trả lại. Vì thế em sống trong căn nhà này như người ăn bám chồng và bố chồng vậy.
Không ngờ ông hùng hổ định đánh em và còn đuổi em đi khỏi nhà. Ảnh minh họa
Sau khi sinh, em có dấu hiệu trầm cảm nhẹ. Chồng em đã nói khéo với bố để em về nhà mẹ đẻ nửa tháng nhưng bố chồng không cho. Em đã mệt mỏi và stress sau chuyện này lại càng đau đầu hơn.
Ai có con nhỏ đến tuổi ăn rồi sẽ hiểu. Quấy bột cho con ăn xong, em tiếc của nên ngồi cạy cháy bột để ăn. Sáng nay em đang ngồi quẹt nồi bột của con ăn thì bố chồng em về nhà. Thìn thấy con dâu đang ăn bột thừa của cháu, ông chửi ầm lên: “Cô làm mẹ như thế đấy à? Đến cả thìa bột của cháu tôi cô cũng ăn mất. Thảo nào nó không lớn được mà chỉ có béo vào mẹ nó thôi”.
Em uất ức quá nên đã cãi lại bố chồng. Không ngờ ông hùng hổ định đánh em và còn đuổi em đi khỏi nhà. May mà lúc đó có hàng xóm đến can ngăn nếu không có lẽ bố chồng sẽ đánh em thật.
Chiều nay chồng em về nhà, em đã nói hết mọi chuyện với anh và tuyên bố em sẽ về ở nhà mẹ đẻ. Biết là chồng em khó xử nhưng em không thể sống cùng với bố chồng nữa. Khi nào từ nhà mẹ đẻ trở về, em cũng sẽ gây áp lực lên chồng để được ra thuê nhà trọ. Em làm thế không có gì là quá đáng đúng không các chị?
Chu Ngọc
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất