Ai cũng có những phút giây ngoài chồng vợ!
2014-07-31 21:30
- (Em đẹp) - Tình yêu nếu thiếu sự vị tha sẽ biến thành thù hận, căm hờn, đau khổ. Chị bắt đầu học cách thứ tha cho những lần “say nắng” của anh, chấp nhận những phút xao lòng của chồng như một lẽ tất yếu trong hôn nhân.
Tin liên quan
“Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ, ai cũng có những phút giây ngoài chồng vợ, đừng trách chi những phút xao lòng…” Chị cứ nghĩ mình cũng sẽ như vậy nếu biết chồng “trót dại”. Thế nhưng, khi nghe anh thú nhận đang “say nắng” người khác thì con tim chị lại nhói đau…
Với chị, anh là mối tình đầu tiên và duy nhất. Anh là hoạ sỹ có tiếng, có lối sống phóng khoáng và rất tài tử. Đàn bà, thiếu nữ “chết” anh như ngả rạ nên chị hiểu với anh, chị hiển nhiên không phải tình đầu và duy nhất, chị chấp nhận điều ấy như một lẽ đương nhiên vì đã trót đem lòng si mê anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngày ấy chị chỉ là một cô gái 17 tuổi lần đầu theo bố đi xem triển lãm tranh của anh. Những màu sắc rối loạn và hình khối khác lạ trong tranh khiến chị thấy thích thú và ấn tượng.
Cái sự ấn tượng ấy rất ngô nghê, không phải vì chị hiểu về nghệ thuật hội hoạ mà chỉ đơn giản chị nghĩ rằng “người sao tranh vậy”. Vẽ là sự biểu hiện của nội tâm, của tính cách con người. Nhìn bức tranh đầy rối rắm, khó hiểu của anh tự dưng chị hình dung ra một người đàn ông với đôi mắt u ẩn, sâu thăm thẳm và không thể chạm tới, anh ta có một khối bí mật trong lòng mà không một ai có thể hiểu và nắm giữ, một mẫu người cô đơn dù bên cạnh có đầy người. Chị phán đoán như một bà già trải đời rồi bật cười thích thú vì sự “võ đoán” của mình.
Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi thấy một cô bé mới lớn đang xem tranh rồi cười một mình thì thấy làm lạ lắm, liền đến bên cạnh nhìn bức tranh một hồi rồi quay sang hỏi chị “Em thấy bức tranh này có gì buồn cười lắm à?”
Chị quay sang nhìn anh. Chao ôi! Ngay từ ánh mắt đầu tiên, chị đã nghĩ đây chính là người đàn ông của đời mình. Vốn là kẻ lãng mạn, thích "ươm tơ dệt mộng" tình yêu như tiểu thuyết nên chị không thể ngờ trên đời lại có người giống trí tưởng tượng của mình đến vậy: Một người đàn ông đầy nam tính, mạnh mẽ, đầy vẻ bất cần và khó chạm tới, giọng nói trầm ấm của anh khiến chị cảm thấy con tim rung lên nhẹ nhẹ, chất xúc tác gây ra đam mê bỗng trào lên. Chị thích người đàn ông này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Thực ra thì nó không buồn cười, mà chỉ vì em nghĩ đến người vẽ tranh nên em buồn cười thôi ạ…” chị lí nhí trả lời, mặt đỏ ửng lên.
Anh khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn chị rồi hỏi “Người vẽ tranh làm sao mà em lại cười? Ngô nghê quá hả cô bé?”
Chị xua tay đầy vẻ hồn nhiên “Không ạ! Em thấy tâm trạng tác giả có vẻ rối loạn khi vẽ bức tranh này, em thì không hiểu nhiều về tranh nhưng nhìn nó tự nhiên em nghĩ đến tác giả chắc là người khó hiểu và nhiều tâm sự, hoặc vẽ tranh này trong lúc tâm trạng buồn lắm…”
Anh nhìn chị rồi cứ mỉm cười mãi, chị cứ nhìn thấy anh cười thì quên hết trời trăng, cứ ngẩn người ra ngắm. Cho đến khi bố chị đi tới bắt tay và nói chuyện với anh thì chị mới biết anh chính là tác giả của bức tranh. Chị thêu dệt tình yêu đầu với anh như thế.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, chị đã nghĩ đây chính là người đàn ông của đời mình. Và cứ thế, ngày ngày tháng tháng thêu dệt mộng đẹp với anh.
Anh nhiều phụ nữ vây quanh khủng khiếp, mỗi khi đến nhà anh là thấy phụ nữ ở cùng. Người thì là người mẫu, người thì bạn bè, người thì công việc, người thì hâm mộ… Anh bận rộn với tất cả phụ nữ nhưng vẫn dành cho chị thời gian để nói chuyện trời mây trăng gió, hoặc chỉ đơn giản là đưa cho chị mang mấy hộp màu vẽ về cho bố. Cứ thế câu chuyện càng ngày càng dài, từ chuyện cây cỏ đến chuyện nam nữ, anh và chị đều thấy có điểm tương đồng, anh thường hay nhìn chị thật lâu rồi bảo “Lớn nhanh đi, anh chờ…Đồ bà già…” làm chị vui suốt ngày rồi mong mình lớn cho nhanh để… yêu anh (mặc dù chị biết con tim mình đã có anh từ lần đầu gặp gỡ).
Đến một ngày, chị hai mươi còn anh gần bốn mươi. Vượt qua tất cả sự lo sợ và định kiến, anh nói lời yêu chị và muốn đi đến hôn nhân. Chị chẳng còn nghĩ đến sợ bất cứ một điều gì nữa khi được ở bên anh trọn đời. Chị đồng ý ngay tắp lự và hôn nhân diễn ra không lâu sau đó, mặc cho lời ra ý vào cuộc hôn nhân của chị.
Thật không còn hạnh phúc nào hơn khi yêu và được yêu. Tình yêu khiến con người ta trở nên mụ mị, lý trí trở nên khó kiểm soát, chị là một trong những người như thế. Khi yêu tất sẽ nảy sinh lòng chiếm hữu, dù trước kia chị biết anh là một người đàn ông có trái tim “chùm nho”, mẫu đàn ông có quá nhiều đàn bà trong tim và chị cũng đã tình nguyện được làm một quả nho trong chùm nho ấy. Thế nhưng, vì quá yêu nên lòng chiếm hữu trở nên mạnh mẽ, chị muốn chị là một, là riêng, là duy nhất với anh. Tất nhiên, đời luôn không như là mơ…
Anh là người luôn biểu lộ cảm xúc vui, buồn một cách mạnh mẽ nên khi nào anh “bất thường” là chị hiểu ngay. Mặc dù luôn tự tin về tuổi trẻ, nhan sắc và sự đồng điệu về tâm hồn nhưng khi thấy anh “là lạ” là chị hiểu anh thực sự đang “có vấn đề” về cảm xúc. Điều này trước đây anh không hề giấu giếm chị là “Anh đang cảm nắng người này…Tự dưng hôm nay gặp một người mẫu có đôi mắt đẹp quá, cứ ám ảnh mãi…”, nhưng giờ là chồng chị nên anh bắt đầu giấu giếm cảm xúc của mình.
Chị hiểu, chị biết đặc thù công việc của anh rất dễ bị rung động trước cái đẹp, vì bố chị cũng là một hoạ sỹ nên chị hoàn toàn thông cảm. Nhưng mỗi khi thấy chồng “là lạ” là tim chị lại nhói đau, mặc dù anh vẫn yêu thương và quan tâm chị nhưng trong lòng chị thấy rất nặng nề, cái cảm giác “bị phản bội” , “chồng mình thích người khác” cứ đè nặng nên tâm trí khiến chị nhức nhối. Mà chị còn trẻ quá, còn mãnh liệt quá, còn si mê anh nhiều quá nên chị đau lắm!
Anh biết vợ mình nhạy cảm nên luôn yêu chiều và cố giấu cảm xúc của mình mỗi khi “xúc động thái quá” bóng hồng nào đó ngoài vợ, nhưng bản tính anh vốn đa cảm, đa tình nên tiết chế cảm xúc là một điều mà theo anh là “giết chết sự sáng tạo trong hội hoạ”, thế nên dù có yêu vợ nhưng anh vẫn buông thả cảm xúc của mình trước một vẻ đẹp đặc biệt nào đó.
Dần dần thời gian làm chị bắt đầu hiểu ra, yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ bởi trong tình yêu, nếu thiếu đi sự thứ tha thì tình yêu sẽ biến thành thù hận, căm hờn, đau khổ. Chị bắt đầu học cách thứ tha cho những lần “say nắng” của anh, chấp nhận những phút xao lòng của chồng như một lẽ tất yếu trong hôn nhân, và cố gắng dằn lòng để hiểu “Ai cũng có những phút giây ngoài chồng vợ, đừng trách chi những phút xao lòng…”
Đinh Vũ Hải Băng (ghi)
Hãy gửi chia sẻ về chuyện vợ chồng, thắc mắc giới tính... qua địa chỉ mail: giadinh@emdep.vn. Bài viết của bạn sẽ được đăng tải trên trang trong thời gian sớm nhất. Thông tin do bạn đọc cung cấp và chịu trách nhiệm về tính xác thực. Em đẹp giữ quyền biên tập và thay tên, địa chỉ nếu cần.
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất
Tôi thương em, cô gái có bàn tay lạnh