Trong số rất nhiều những tâm sự gửi đến, có một bức thư gây ấn tượng mạnh, đó chính là lời tâm sự của chị N.K.H ( 33 tuổi, ở Hà Nội). Chị H. chia sẻ về sự nuối tiếc khi đã vô tâm với mẹ chồng, để năm nay, không còn mẹ mùa vu lan , chị cảm thấy cuôi cút, đau buồn vô cùng. Chúng tôi xin đăng nguyên văn bức thư của chị H. để độc giả cùng chia sẻ.
"Vậy là mẹ đã đi xa khi mùa Vu Lan đang dần đến! Năm nay, con sẽ không còn cơ hội đón mẹ ra Hà Nội, đưa mẹ đi chùa, đi lễ. Thằng cu Nam thi thoảng vẫn chạy lại hỏi: “Mẹ ơi, sao lần này không thấy bà ra chơi”. Đôi mắt con trẻ thơ ngây, nó chưa hiểu được rằng chuyến đi xa lần này của bà nội, là đi mãi mãi...
Người mẹ nơi miền quê nghèo. (Ảnh minh họa)
Những ngày cuối cùng trên giường bệnh là những ngày tháng đau đớn nhất trong cuộc đời của con. Sau bao nhiêu năm ăn học, vợ chồng con ở lại thành phố. Cuộc sống bộn bề cuốn con đi qua bao nhiêu quay cuồng để kiếm sống, mưu sinh, con đôi lúc đã quên mất, có mẹ già ở quê thui thủi một mình. Cho đến ngày con nhận được tin mẹ quá yếu, nhập viện, rồi phát hiện ra căn bệnh ung thư, con mới chua xót nhận ra rằng, con đã quá vô tâm.
Cái nắm tay cuối cùng, mẹ vẫn dặn con, hãy nuôi cu Nam khôn lớn nên người, đừng quên một năm đôi lần đưa cháu về quê, để biết nhớ đến tổ tông, ông bà.
Mùa vu lan năm nay không còn mẹ. Xách túi hành lý về đến quê mà lòng con hoang vắng. Căn nhà cũ vẫn đây, cây vối trước nhà vẫn xòe bóng xanh mát, nhưng không còn dáng mẹ cặm cụi ngoài vườn. Trong căn nhà cũ kĩ, đơn sơ, chỉ còn mùi hương tầm nhắc nhở con về một sự chia lìa vĩnh viễn.
Căn nhà này là nơi mẹ đã nuôi chồng con khôn lớn. Cả đời mẹ tần tảo chắt chiu, thờ chồng nuôi con. Bố chồng con mất sớm trong một cơn bão trên biển, gia tài của mẹ chẳng có gì ngoài tình yêu thương. Các anh chị em lớn lên bằng đúng con tôm cái tép, rồi cũng vào được đại học và có công ăn việc làm ổn định. Nhưng mẹ vẫn quyết ở lại căn nhà này một mình để lo hương khói cho bố.
Tiếng chiếc cát sét vẫn đều đều vang lên “nam mô a di đà”... Không còn dáng mẹ ngồi ủ từng ấm nước vối cho con. Nhìn di ảnh mẹ trên bàn thờ, con lại càng cảm thấy xót xa. Có phải con đã quá vô tâm với mẹ. Bao vất vả, lo toan trong cuộc đời này, mẹ vẫn chỉ dành hết về phần mình...
Mẹ ơi, hãy tha tội cho đứa con dâu bất hiếu, không thể giữ lời hứa trọn vẹn với mẹ. Vợ chồng con coi như có duyên mà không còn phận. Nhưng con sẽ mãi mãi là con dâu của mẹ. Dù thế nào, con vẫn nuôi cu Nam không lớn, và nhắc nhở nó về nơi đồng chiêm chũng nghèo, có người bà tần tảo sớm hôm. Mẹ hãy yên lòng, mẹ nhé!
Theo Hồng/ Khoeplus24h
Học chuyên gia Nhật 'đánh bay' nếp nhăn khóe miệng chỉ sau 1 phút với cọ trang điểm