Tình yêu là thứ không nên đi ăn mày!
Tin liên quan
Tôi năm nay 35 tuổi, đang độc thân. Năm 29 tuổi, tôi đã gặp và quen anh, một người đàn ông 42 tuổi, đã đang có gia đình, có 2 con trai, cuộc sống rất hạnh phúc, vợ chồng anh là dân trí thức.
Anh và tôi gặp nhau rất tình cờ và không hề có ý định, cũng không nghĩ đến việc hai người sẽ nảy sinh tình cảm với nhau. Rồi từ từ chúng tôi thích nhau, rồi yêu nhau. Tôi lúc đó yêu anh rất nhiều nhưng chỉ xác định là chỉ yêu. Tôi chỉ cần biết là tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tôi, thế là đủ. Tôi độc lập về kinh tế, không đòi hỏi bất cứ điều gì từ anh, xác định gia đình của anh là một phạm trù thiêng liêng không được phép đụng chạm đến.
Đã có lúc tôi quá hạnh phúc trong cuộc tình vụng trộm. (Ảnh minh họa)
Tôi không bao giờ chủ động hẹn gặp anh, nghĩa là khi nào anh rảnh và nghĩ đến tôi thì chủ động hẹn tôi và chúng tôi gặp nhau. Ngay cả mỗi khi nhớ anh quay quắt, tôi cũng chỉ dám nhắn một cái tin nếu biết chắc anh đang không ở nhà. Anh cũng yêu tôi, đi đâu làm gì cũng gọi điện, nhắn tin; mọi chuyện cũng kể với tôi. Thậm chí ngay cả khi đưa gia đình đi nghỉ mát, anh cũng lén ra ngoài để gọi cho tôi.
Tổng thời gian của cuộc tình vụng trộm đó là 5 tháng, và chúng tôi thường gặp nhau ở quán ca phê kín đáo dành cho tình nhân, nơi có ghế nệm dài dành cho hai người. Nhiều lần ôm hôn nhau nồng nhiệt, hai cơ thể của hai con người nóng ran, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh như muốn xé tan cái áo tôi đang mặc ra, tôi cũng khát khao anh như bao người phụ nữ khác khát khao người đàn ông mà họ yêu.
Anh ôm tôi thì thầm bảo “Anh đưa em đến khách sạn”. Nhưng dường như tâm trí tôi luôn tự kỷ ám thị bởi câu nói của chính tôi “Anh đang có gia đình”, và điều đó đã ngăn tôi lại cái cám dỗ đậm nhục dục đó.
Phải nói một điều, hồi đó tôi 29 tuổi, nhát gan và tư tưởng còn cổ hủ lắm. Chứ nếu hồi đó là bây giờ thì chắc đã lao vào nhau điên đảo hoang dại rồi. Chẳng phải tôi là “gái ngoan” hay bản lĩnh gì đâu, mà trước đó, tôi đã từng yêu và làm chuyện ấy với bạn trai cũ. Nhưng với anh, vì anh nói gia đình anh vẫn bình yên nên tôi đã không dám. Vì thế, mọi thứ với chúng tôi luôn luôn ở trạng thái 50 cố gắng kiềm chế và cũng 50 mong manh, có thể bung nút bất cứ lúc nào.
Một buổi tối tôi nằm nhà và suy nghĩ về chuyện của mình. Tôi tự hỏi liệu chúng tôi sẽ kiềm chế như này được trong bao lâu? 5 tháng đã vượt qua, nhưng còn quãng thời gian sắp tới? Nó thật khó cho một phụ nữ kề 30 đang độ chín như tôi và một người đàn ông 42 khỏe mạnh như anh. Tôi có nên thả lỏng bản thân mình và mặc cho chuyện gì tới sẽ tới? Mà nếu đã làm chuyện ấy với nhau rồi liệu tôi có đủ bản lĩnh để dứt ra khỏi cuộc tình tội lỗi ấy không?
Tôi có nghe đâu đó rằng đàn ông họ có thể lên giường với một ai đó mà họ không có tình cảm, còn anh tuy có tình cảm với tôi, nhưng dù gì thì gì, rốt cuộc, với nam giới, tình dục cũng chỉ là tình dục mà thôi. Nhưng với phụ nữ thì khác, huống hồ chi tôi là một người phụ nữ hay nặng tình. Và rồi tôi cảm thấy tự ái.
Mặc dù anh là người tử tế và có tình cảm với tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác như mình đang đi ăn mày chút tình cảm của một người đàn ông đã có vợ. Gia đình họ vẫn bình yên, và là tất cả với họ, chỉ khi nào rảnh thì mới nghĩ đến mình. Còn tôi, mọi thứ dù không thực sự xuất sắc nhưng ổn. Xung quanh tôi vẫn có những người đàn ông độc thân theo đuổi. Vậy thì tại sao tôi cứ phải đeo mang lấy cái tình cảm này, tối về nằm không, lại còn phải nhớ nhung quay quắt; đường quang không đi lại bắt quàng vào bụi rậm.
Chưa kể, nếu một ngày vợ anh ấy phát hiện, gia đình anh ấy lục đục, rồi tôi sẽ bị đánh ghen… Rõ ràng là tôi vẫn có thể có được một người đàn ông tốt mà không phải đang có gia đình cơ mà!
Có những thứ, dù đau nhưng phải chấp nhận.
Tôi không sai, nhưng rõ ràng là tôi đang không đúng. Tôi phải chấm dứt câu chuyện này. Ngày hôm sau tôi gọi điện nói chia tay anh mặc dù trong lòng buồn héo hắt. Sau đó là những ngày thật sự khó khăn đối với tôi, tôi như người mất hồn, còn anh tìm tôi trong vô vọng. Chật vật mất khoảng gần nửa năm sau tôi mới quên được anh, nhưng đổi lại tôi cảm thấy thanh thản trong lòng.
Bây giờ, đã 6 năm trôi qua, và chúng tôi vẫn xem nhau là hai người bạn. Tôi đã quên chuyện cũ. Anh thỉnh thoảng vẫn hỏi han quan tâm tôi, và anh có thừa nhận là vẫn còn nhớ tôi. Tôi thì không nghĩ mình đã vượt qua được nỗi sợ lớn nhất đó là vượt qua được chính mình.
Nhìn chung, khi một cuộc hôn nhân đổ vỡ vì người đàn ông ngoại tình, thì lỗi đầu tiên - và lớn nhất - là ở người đàn ông, không phải ở người đàn bà thứ hai. Nhưng nếu đứng ở góc độ của người đàn bà thứ hai, thì rõ ràng là họ đã làm một việc rất không tốt. Tình cảm là cái khó nói nhất. Có những thứ, dù đau nhưng phải chấp nhận.
P.V
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất