Thân hình không hoàn hảo khiến tôi mất đi hạnh phúc và niềm tin vào cuộc sống
Tin liên quan
Có phải một người phụ nữ như tôi thì đừng bao giờ mơ tưởng tới cái gì gọi là tình yêu, gia đình, hạnh phúc? Sao ông trời lại trớ trêu đến thế?
Tôi lớn lên được trời phú cho vóc dáng cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt ưa nhìn nên được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Hơn nữa, tôi lại học hành giỏi giang nên ra trường nhanh chóng xin được việc làm ổn định ở một cơ quan nhà nước. Ở quê tôi, khi một cô gái có công việc ổn định nhất là công chức nhà nước thì luôn được coi trọng và “có giá”. Chính vì vậy tôi trở thành “hot” trong vùng thời ấy.
Những tưởng cuộc sống, hạnh phúc sẽ theo tôi mãi khi tôi đã chọn được một người đàn ông hơn mình 5 tuổi, thành đạt, giỏi giang gia đình có điều kiện lại yêu thương tôi hết mực. Nhưng khi 24 tuổi, mới bước chân vào cuộc hôn nhân chưa lâu, tôi phát hiện ra mình bị ung thư vú.
Chồng tôi vô cùng lo lắng, quan tâm. Anh đưa tôi đi khắp các bệnh viện lớn để kiểm tra, còn đi đến những nơi mà mọi người đồn là có thể chữa được bệnh của tôi. Chính sự kiên trì, quan tâm và săn sóc của anh đã là động lực để tôi vượt qua cú sốc lớn ấy. Thật may, bệnh của tôi có thể chữa khỏi, chỉ có điều, tôi phải cắt đi một bên ngực của mình. Tôi trở về cuộc sống bình thường với một thân thể khiếm khuyết khiến tôi chẳng còn tự tin như trước nữa.
Dĩ nhiên, bên ngoài ăn mặc chả ai nhận ra sự khác biệt của tôi, chỉ tôi và chồng hiểu điều đó. Cũng chính sự thiếu hoàn hảo của cơ thể chính là một nguyên nhân lớn khiến cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng còn hạnh phúc nữa. Tôi nhớ như in ánh mắt chồng nhìn khi tôi không mặc quần áo, dù biết rõ mười mươi là vậy nhưng tôi đọc được sự hoảng hốt, ngỡ ngàng trong cái nhìn của anh.
Rồi những lần, hai vợ chồng đang ôm hôn nhau, bỗng nhiên anh khựng lại khi đặt tay lên ngực tôi. Tất cả điều đó khiến tôi chẳng còn tự tin kể cả khi đứng trước chồng mình. Khoảng cách của chúng tôi dần hình thành, bởi tôi luôn né tránh mỗi lần anh muốn gần gũi. Và có lẽ, bản thân anh cũng chẳng muốn và chẳng có cảm xúc khi đứng trước người vợ “bất thường” như tôi. Anh cũng dần né tránh khi tôi có những hành động thân thiết, gần gũi.
Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của mình gượng gạo, chẳng còn lửa và mặn nồng nữa. Nhiều lúc, tôi đã định nói chuyện với chồng mình nhưng chẳng đủ tự tin để nói bởi tôi biết chính sự khiếm khuyết trên thân thể mình là nguyên nhân của mọi chuyện. Tôi ngấm ngầm, im lặng chịu đựng sự lạnh nhạt của anh như thể mình là kẻ tội đồ.
3 năm sau hôn nhân, tôi mong ngóng có một đứa con để níu giữ tình cảm của chồng, nhưng đáp lại tôi anh chỉ im lặng, hoặc nói để thêm thời gian cho sức khỏe tôi ổn lại. Tôi hiểu, việc chung đụng của vợ chồng tôi chỉ được đếm trên đầu ngón tay, mà cả những lần gần gũi ấy, anh đều miễn cưỡng, đề phòng thì làm sao tôi có con được. Tôi không khó để nhận ra tình cảm của anh đã thay đổi và anh đang có một mối quan hệ với người phụ nữ khác. Tôi đau đớn, suy sụp vô cùng, thậm chí tinh thần tôi khi ấy còn chẳng được tỉnh táo, hy vọng như khi phát hiện có bệnh tật.
Tôi nói chuyện với anh, mong anh chấm dứt tình cảm với người phụ nữ ấy nhưng cái tôi nhận được chính là một sự khinh rẻ, những xúc phạm khiến tôi thấy mất niềm tin và tự ti hoàn toàn vào cuộc sống. Anh đã lớn tiếng nói rằng nếu tôi không muốn ly hôn thì hãy để anh ra ngoài tìm cảm hứng cho cuộc sống, bởi khi sống cùng tôi anh thấy sợ, thấy chán vô cùng. Thậm chí, anh còn dọa, nếu muốn bỏ thì người anh bỏ phải là tôi, tôi tự soi gương nhìn lại mình đi.
Tôi hiểu mình chẳng còn xinh đẹp, hoàn hảo như xưa nhưng đó đâu phải là cái tội của tôi. Đáng ra, tôi bị như thế anh phải động viên an ủi, chia sẻ cùng tôi, nhưng đằng này, anh tránh tôi như tránh hủi vậy. Do quá uất ức, quá tự ái, tôi viết đơn ly dị. Chẳng ngần ngại, anh ký luôn vào đơn và buông một câu sỗ sàng 'tự cô chuốc lấy nhé, xem có thằng nào dám vớ vào cô không. Nhìn đã thấy sợ chứ đừng nói là yêu' rồi bỏ đi.
Trước đó, tôi đã quyết tâm sẽ ly dị anh làm lại cuộc đời mình, nhưng sau câu nói ấy, tôi như chẳng còn niềm tin và sự tự tin nữa. Tôi ngậm ngùi chấp nhận một điều rằng bản thân mình đừng bao giờ hy vọng sẽ tìm được một tình yêu thực sự nữa. Tôi tự mình xe lá đơn ly hôn trong sự dè bỉu của chồng, rồi lại co mình lại với những nỗi đau không dứt.
Giá mà chưa từng nghe câu nói ấy của chồng thì tôi còn can đảm thờ ơ để sống tiếp, nhưng đã nghe rồi, tôi lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Có phải một người phụ nữ như tôi thì đừng bao giờ mơ tưởng tới cái gì gọi là tình yêu, gia đình, hạnh phúc? Sao ông trời lại trớ trêu đến thế, đã cho tôi một cuộc sống hoàn hảo rồi lại lấy của tôi sự trọn vẹn trên thân thể, đã cho tôi thoát khỏi bệnh tật nhưng lại khiến tôi sống chẳng nổi bởi sự khiếm khuyết đáng sợ.
Tôi phải làm gì đây, cứ tiếp tục sống với chồng và gặm nhấm sự bất hạnh đau khổ hay ly hôn anh ta làm lại cuộc đời. Mà nếu có đủ can đảm ly hôn thì tôi lấy đâu ra sức mạnh để tìm lấy cho mình một cuộc sống, một tình yêu đúng nghĩa. Tôi chưa tới 30 tuổi, cuộc đời còn dài lắm. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên, động lực để tôi sống tiếp đời mình.
M.H
Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!
Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất