Em đã hiểu, im lặng không phải là vàng!

Em đã hiểu, im lặng không phải là vàng!

Mai Anh 2016-06-24 14:17
- Em vẫn nghe người ta nói “im lặng là vàng” nhưng với em im lặng là một điều tồi tệ, sự im lặng của anh như đang giết chết tình cảm của chúng mình.

Không biết rằng, anh có nhớ chúng ta đã bên nhau 3 năm rồi không. 3 năm trong lòng em chỉ có anh, người con trai với em chẳng chút hoàn hảo. Anh không đẹp trai, phong lưu lãng tử như những người đàn ông vây quanh em, nhưng anh có sự chín chắn, từng trải của một người đàn ông trưởng thành. Người mà như mẹ nói 'con có thể nương tựa, nhờ cậy suốt đời’.

Ký ức của anh trong em chỉ là sự lịch lãm, nhã nhặn, nguyên tắc và đôi chút gia trưởng. Nhưng em chấp nhận điều đó, bởi, bên cạnh anh, em thực sự thấy bình yên, được chở che và bảo vệ. Em vui mỗi chiều tan làm thấy anh đã đứng ở cổng chờ em từ khi nào; vui mỗi lần anh cau mày nói “phải chú ý ăn uống”; hay hốt hoảng chạy theo em hàng km chỉ để đưa một chiếc áo mưa, đôi găng tay hay chiếc khăn quàng cổ vì anh nghe, ti vi báo ngày hôm nay thời tiết sẽ như vậy. Em còn tự hào hơn, mỗi lần anh nói chỉ cần em vui, những việc ấy anh có thể làm được…

Đã rất nhiều lần, những người bạn của em từng nói, người yêu, chồng tương lai gì mà hơn nhau đến 1 giáp. Nhưng với em khi ấy, khoảng cách tuổi tác chẳng thành vấn đề, vì em yêu anh hơn chính bản thân mình. Em cố viện lý do, anh nhiều tuổi, anh sẽ chín chắn, hiểu việc và có thể lo cho em. Nhưng em lại không thể hình dung nổi, khoảng cách tuổi tác lại khiến chúng ta trở nên xa cách. Khi em vẫn ngây thơ mơ mộng, còn anh chín chắn, thực tế và nghiêm khắc. Em vẫn thích bù khú với những người bạn, thích được mơ mộng với những trò lãng mạn, còn anh thì thực tế và hơi nhạt nhẽo.

Em đã hiểu, im lặng không phải là vàng
Anh có sự chín chắn, từng trải của một người đàn ông trưởng  thành

Có lẽ khi ấy em hiếu thắng, thấy mới mẻ thú vị khi ở cạnh anh, nhưng dần dà, em như bị bó buộc trong  cái vòng yêu thương mà anh dành tặng. 23 tuổi, em chỉ biết đi làm, quay trở về với cơm nước, dọn dẹp và chờ đợi, mà dần đánh mất đi những buổi hẹn hò, những điều mới mẻ, mất cả đi những sở thích và những người bạn ‘ruột’ của mình. Nhiều khi em tự hỏi, vì sao em lại trở nên như vậy? Câu trả lời, chính là vì anh, vì em cố tự sửa đổi mình để phù hợp với anh, với cuộc sống mà anh đã tạo ra.

Em đã cố tự sửa mình, cố gọt mình để vừa chiếc khuôn mà anh đã định sẵn nhưng sao khó quá. Hơn 1 năm sống chung, em đã thấy những ngột ngạt những khó khăn và mệt mỏi. Em sợ những lần anh nổi cáu khi em mải mê buôn chuyện điện thoại với những người bạn trước giờ đi ngủ; em sợ những câu nói ‘về ngay’ như mệnh lệnh của anh khi em đang cà phê, hàn huyên cùng bạn bè. Sợ cả những lần đi chơi về muộn, hoặc đòi hỏi một chuyến đi, một điều mới mẻ cho cuộc sống của mình mà anh từ chối.

Anh biết không, mỗi lần anh không đồng ý với em, mỗi lần anh nổi cáu khiến em cảm giác bầu trời như sụp đổ, như những tiếng sấm, tia sét vụt qua bầu trời trước cơn mưa giông vậy. Em chỉ biết co người lại, nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi, còn anh thì bỏ đi, không nói một lời.

Em đã hiểu, im lặng không phải là vàng
Em chỉ biết quanh quẩn ở trong cái vòng tròn yêu thương mà anh đã vẽ

Anh còn cấm đoán, hạn chế em không được tiếp xúc với những người khác giới, thậm chí là những người bạn thân. Em còn nhớ, cách đây 2 tháng, vì đón bạn em mới đi công tác về, em đã nói anh tự lo cơm nước, tự xoay xở nhé. Rồi anh hùng hồn tuyên bố, ‘nếu đi được thì em đi luôn đi’. Lời nói ấy như tuyệt tình vậy, em cảm thấy hụt hẫng và giận vô cùng. Anh biết không, ngoài chồng, ngoài vợ chúng ta còn có những người thân, những điều quan trọng, gấp gáp hơn cả việc chúng ta cố gắng cung phụng, chăm sóc nhau.

Đó cũng là lần đầu tiên em phản đối, chống lại ‘mệnh lệnh’ của anh để làm theo ý mình. Và đương nhiên, hậu quả là sự giận dỗi, lầm lỳ của anh. Suốt tuần, anh cứ im lặng như một chiếc bóng, dù em có cố gắng gây sự chú ý, đứng trước mặt anh cũng như kẻ vô hình.  Anh biết không, những tháng ngày ấy với em dài lê thê và miên man buồn đến tuyệt vọng. Có những lúc em phát điên với ngàn câu hỏi ‘sao anh im lặng thế’, ‘vì sao với em anh như kẻ vô cảm vậy. Anh không biết hay cố tình không biết những điều tồi tệ đang cấu xé tim gan em’.

Em đã hiểu, im lặng không phải là vàng
Anh im lặng trước em như thể em là kẻ vô hình 

Đâu đó trong tâm trí mình, em hiểu, đó là sự trừng phạt mà anh dành cho em vì không nghe lời. Nhưng anh ơi, anh đã nhầm lẫn, giữa chúng ta không phải là chủ - tớ, là kẻ ra lệnh và người thực thi, mà chúng ta là tình cảm yêu đương, gắn bó.

Dù yêu anh nhưng em không thuộc quyền sở hữu của anh, em có cuộc sống, có bạn bè có những niềm vui riêng của mình, cần anh tôn trọng, cũng như em chưa một lần can thiệp vào công việc, các mối quan hệ của anh.

Em vẫn thường nghe người ta nói “im lặng là vàng” nhưng với em im lặng là một điều tồi tệ, sự im lặng của anh như chiếc vòng kim cô đang giết chết tình cảm của chúng mình. Em chẳng còn những nghĩ suy, những toan tính sửa đổi mình để hợp với anh nữa, em đang muốn thoát ra khỏi tình cảnh này, thoát khỏi sự kìm kẹp, quản thúc và cái vòng tròn yêu thương mà anh đã vẽ.

Em đã hiểu, im lặng không phải là vàng!

Nếu còn thương em, xin anh đừng im lặng

Có lẽ, thay vì học chấp nhận sự im lặng của anh thì em nên học cách buông bỏ. Có công bằng không khi anh nói thương em nhưng lạnh lùng, vô cảm đến thế. Có công bằng không khi để em mòn mỏi trong đợi chờ một lời nói, tiếng cười của anh, dù chúng ta đang sống cạnh nhau.

Nếu còn thương em thì anh đừng im lặng nữa. Em chỉ muốn được trò chuyện, muốn được anh quan tâm, chăm sóc anh mỗi ngày mà thôi.

Mai Anh

Ảnh: Sưu tầm

Chia sẻ tâm sự, kinh nghiệm của bạn về cuộc sống tình yêu, hôn nhân và gia đình tại đây.
Xem thêm: 

Nhanh tay nhận ngay quà tặng 300k!

Gói quà 300k dành riêng cho bạn khi đăng ký tích điểm MyPoint. Tích điểm cho mọi hoạt động nạp thẻ, mua sắm và nhận tin về đọc báo tích điểm sớm nhất


Bảo Anh và nguyên tắc trong tình yêu

Đọc nhiều nhất